Dạ Tinh chỉ lên trên, nói phía trên chắc là có mười một người, không phải là toàn bộ người của William, nghĩa là William cũng không chắc chắn chúng tôi đang ở đâu, cho nên đã chia đội ngũ ra, tìm kiếm ở mấy khu vực khả nghi.
Lưu Hàn Thu im lặng lắng nghe, sau đó hỏi cậu ta rốt cuộc muốn nói gì.
“Rất đơn giản.” Dạ Tinh chỉ lên trên: “Tôi cần một người dẫn dụ ít nhất một nửa số lính đánh thuê phía trên đi, sau đó tôi sẽ liên lạc với đồng đội, bảo bọn họ đến đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ xông ra ngoài, một nửa số người, chúng ta có thể giải quyết được, sau khi lên xe, cho dù bọn chúng có đuổi theo cũng vô dụng.”
Đơn giản sao?
Nghe cậu ta nói vậy, tôi cảm thấy như mình bị thiểu năng trí tuệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây