“Cái gì?” Lưu Hàn Thu kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt dường như lóe lên một tia đau đớn, nhưng ngay sau đó, trước mặt chúng tôi vang lên một tiếng nổ lớn.
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Tinh lọt vào tai chúng tôi: “Bọn họ đã gài bẫy, cây cầu phía trước đã bị sập rồi, bây giờ phải làm sao?”
Tiếng động cơ xe của William và đám người kia ngày càng rõ ràng, Lưu Hàn Thu thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, lập tức bị một viên đạn bắn ép phải rụt đầu về.
“Lái về phía trước, sau đó bỏ xe lại!” Ông ta vô cùng quả quyết hạ lệnh, sau đó nhìn tôi: “Lưu Trường An, từ giờ phút này trở đi, cậu phải bám sát tôi.”
Tôi cười khổ một tiếng, bây giờ tôi còn lựa chọn nào khác sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây