Khi Lão Yên còn sống, tôi làm đội trưởng tạm thời không hề có chút áp lực nào. Bởi vì có ông ấy ở đó, tôi chỉ là một đứa trẻ, có thể làm nũng với người nhà khi gây ra chuyện, nhưng ông ấy không còn nữa...
Tôi dùng hai tay che mắt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống, trong đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Giáo sư Hứa vỗ vai tôi: “Trường An, cậu có thể làm được, Lão Yên tin tưởng cậu như vậy, tất cả chúng tôi đều tin tưởng cậu như vậy, cậu nhất định phải kiên cường.”
Tôi ngồi trên mặt đất, lời nói của giáo sư Hứa lọt vào tai tôi, tôi căn bản không phân biệt được ý nghĩa của nó là gì.
“Trường An, cậu có biết tại sao Lão Yên lại chết không?” Giọng nói lạnh lùng của cô Thu vang lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây