Tôi đồng tình với quan điểm này, những bảo bối mà Lưu Khứ trộm được, chỉ cần chúng tôi mang về được một vài thứ, cũng coi như là không uổng công chuyến đi này.
Chúng tôi đứng trước cửa cung điện, chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được sự to lớn của nó, ông ta thật sự đã dời cung điện lúc còn sống vào trong lăng mộ.
“Mọi người hãy cẩn thận, đừng để “lật thuyền” vào lúc cuối cùng.” Tôi đeo ba lô lên, nói đùa.
Lão Yên hừ một tiếng: “Không cần cậu nhóc phải nói, chúng tôi đều biết!”
Trên cửa cung điện chỉ có một ổ khóa đơn giản, cô Thu chỉ cần dùng một sợi tóc đã dễ dàng mở được, cô ấy chậm rãi đẩy cửa cung điện ra, cảnh tượng bên trong khiến chúng tôi há hốc mồm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây