Lúc trước tôi không thể nào cứu Nãi Oa, bây giờ tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn Nãi Oa này xảy ra chuyện.
“Sẽ không sao đâu.” Không ngờ Nãi Oa lại ngẩng khuôn mặt trẻ con lên, cười với tôi, nói cậu ta trời sinh đã có bản lĩnh, có thể tự do ra vào lăng mộ.
Tôi lập tức nhìn cậu ta, hình như cậu ta nhận ra mình lỡ lời, cho dù tôi có nói gì, cậu ta cũng không đáp lại.
Tôi cười lắc đầu, cậu nhóc này rất ngây thơ, căn bản không có kinh nghiệm gì, lý do Thẩm Kiến Quốc nhận cậu ta làm học trò, chắc là vì bản lĩnh của cậu ta?
“Cậu quay về đi.” Tôi nghiêm nghị nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây