“Chưa chắc.” Tôi lắc đầu, cười nói: “Tôi thấy hẳn tính cách của giáo sư Thẩm vô cùng mạnh mẽ, có lẽ cái ông ấy cần chính là học trò có thể giúp đỡ ông ấy như anh!”
Thật ra có vài lời tôi không nói, là bởi vì tôi và anh ta còn có khác biệt về bản chất. Anh ta không cần một mình làm việc lớn, anh ta chỉ cần có tay nghề, đã có thể vẫn luôn ở lại đội khảo cổ, giống như giáo sư Hứa, bởi vì có kỹ thuật giám định không ai có thể sánh bằng, cho dù đã ở tuổi này rồi, đội khảo cổ Yến Kinh vẫn sẽ tìm tới cửa.
Mà tôi thì không như vậy, Lão Yên chỉ có một người học trò là tôi, ông ấy bồi dưỡng tôi như một người nối nghiệp, tôi không thể làm ông ấy mất mặt, huống chi mọi người nói không sai, trong các thành viên bây giờ của 701, cũng chỉ có tôi là thích hợp.
Tôi không thể không gánh vác trách nhiệm nên có.
Đương nhiên tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây