Thẩm Kiến Quốc lắc đầu, nói vẫn trách ông ấy, cổ mộ Tây Hán, còn là mộ của đại vương trộm mộ Lưu Khứ, ông ấy thật sự không nên lơ là thiếu cảnh giác như vậy mới đúng.
Tôi không an ủi ông ấy nữa, khúc mắc này cần ông ấy tự mình đi qua.
“Đi lên trước đã.” Tôi nhỏ giọng nói.
Thẩm Kiến Quốc gật đầu, tôi nhìn bọn họ leo lên trên, sau đó lại quét ánh mắt về phía cửa sập, con ngươi đột nhiên co lại... Cửa sập vừa rồi còn khép kín bây giờ lại hơi mở ra một khe hở, giống như có cái gì đó chui ra từ bên trong, đang rình coi chúng tôi vậy.
Chẳng lẽ thật sự có thứ gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây