“Đương nhiên.” Tôi cười nhẹ một tiếng.
Chỉ mấy người chúng tôi, cho dù muốn khai quật thì cũng không đủ số lượng, hơn nữa, chúng tôi vẫn luôn chỉ có hứng thú với quốc bảo quý giá nhất, những thứ khác có lần nào không phải để đội khảo cổ khác tiếp nhận chứ?
Thẩm Kiến Quốc thở phào một hơi, sau đó đặt đũa xuống, nói: “Chúng ta vẫn nên về cửa hàng bách hóa rồi lại nói đi, chỗ này không tiện.”
Tôi thấy ông ấy lui một bước, trên mặt cũng lập tức nở nụ cười: “Được, chúng ta đi thôi.”
Thức ăn phần lớn đều không được động tới, nhưng bởi vì chúng tôi ở khách sạn nơi này, ông chủ nói có thể giữ lại cho tôi, đợi buổi tối lại giúp chúng tôi hâm nóng, đương nhiên là chúng tôi vô cùng cảm ơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây