Manh Hiệp chỉ chỉ vào mắt của mình, nói lúc anh ta bị quái vật đuổi theo chỉ biết chạy theo Rắn Độc, cơ bản không phân biệt được phương hướng, chớ đừng nói chi là biết mình đã đi con đường nào.
“Ha ha, các người rốt cuộc đã đến.” Ngay lúc chúng tôi đang xoắn xuýt, trên đỉnh đầu bất ngờ truyền tới tiếng cười mang theo mong đợi của Dư Thành Trạch.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy nửa người của Dư Thành Trạch đang ẩn ở trong bóng tối, trông hết sức quỷ dị.
Chân ông ta giẫm giẫm lên trên đất, một cái bậc thang lập tức xuất hiện ở trước mặt chúng tôi: “Lên đây đi, cổ quốc sắp thấy mặt trời lần nữa, các người cũng nên đi gặp người từng là Vương một chút.”
Về việc Dư Thành Trạch đột nhiên xuất hiện, trong lòng chúng tôi cũng không có chuẩn bị, nhưng chuyện đã tới nước này, chúng tôi cũng chỉ đành đi theo ông ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây