Cho nên tôi lắc đầu: “Tôi không thể nào đồng ý với anh!”
Nha Tử nhìn tôi, sau đó cười: “Tôi biết cậu sẽ không đồng ý, nhưng cậu chỉ cần nhớ tôi có suy nghĩ như vậy là được.”
Tôi không hiểu anh ta đang toan tính gì, nhưng xem ra anh ta không rối rắm trong chuyện này nữa, bởi vì anh ta đã bắt đầu bảo tôi lén lút mua đồ ăn cho anh ta, nếu không được thì đến tiệm của lão Trương mua ít thịt bò, thịt dê hầm.
Tôi vỗ vào đầu anh ta một cái: “Anh đừng có được voi đòi tiên, vết thương còn chưa lành hẳn, đợi anh khỏe rồi, chúng ta hẵng đi ăn.”
Sau đó tôi lại nói chuyện với Nha Tử một lúc lâu, dần dần anh ta cũng thấy mệt, tôi bèn bảo anh ta nghỉ ngơi, sau đó tôi cũng kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống bên cạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây