“Gương?” Trong đầu tôi bỗng chốc nhớ tới gương cổ Song Ngư ở trên bức bích họa.
Nhưng Rắn Độc đã không giải đáp được nghi ngờ của tôi, anh ta ngoẹo đầu một cái, hoàn toàn hôn mê. Tôi biết lần này anh ta hôn mê, sợ là cả Đại La Thần Tiên cũng không cứu được…
Tôi cứ ngồi như vậy, cho đến khi hai chân tê dại không còn tri giác cũng không nhúc nhích.
“Trường An…” Lão Yên thử gọi tôi một tiếng thăm dò. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, có chút điên cuồng hỏi: “Vì sao người chết chỉ có mình anh ấy.”
Sau đó tôi chuyển tầm mắt đến trên người Manh Hiệp. Manh Hiệp như cảm giác được, vẻ mặt thay đổi, hồi lâu mới hỏi có phải tôi cho rằng anh ta cũng nên chết cùng không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây