“Trường An?” Manh Hiệp đáp lại một tiếng, sau khi tôi trả lời lại xong, tôi rõ ràng cảm giác được anh ta thở phào một hơi, sau đó nét mặt lại lần nữa thay đổi: “Rắn Độc bị thương rồi, cậu xuống nhanh lên chút đi!”
“Anh mở đèn pin lên, tôi không nhìn thấy.” Tôi nhìn anh ta hô lên một câu.
Anh ta vỗ đầu một cái nói anh ta quên mất điểm này. Sau đó tôi nghe được một hồi tiếng động ồn ào, kế đó đèn pin lập tức sáng lên.
Bên dưới thật ra cũng không cao, tôi bảo lão Yên buông tôi ra rồi nhảy xuống. Sau đó Lão Yên cũng đi xuống theo.
Nơi này chắc là chỗ lánh nạn của Nữ Vương, nơi này tuy không lớn nhưng mọi thứ đồ đạc đều đầy đủ, thậm chí xung quanh còn bố trí rất nhiều lỗ hổng cơ quan, rất may mới vừa rồi tôi không có dùng cây xà beng nạy lung tung.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây