“Mọi người hãy cẩn thận.” Tôi dặn dò.
Nha Tử hỏi tôi làm sao vậy, tôi do dự nói ra phát hiện của mình, anh ta ngửi ngửi, nói không có mùi gì cả, sau đó cười nói: “Trường An, có phải cậu đói rồi không?”
“Đừng đùa!” Tôi quát.
Nha Tử giật nảy mình, tôi cũng biết phản ứng của mình hơi quá khích, nhưng tôi không biết tại sao, sau khi ngửi thấy mùi này, tôi lại cảm thấy rất bất an, giống như ở hiện trường vụ án mạng, lại có người bưng bát cơm lên ăn vậy, rất bất thường.
Hầu Chanh Chanh đột nhiên vỗ vai tôi, hỏi tôi có phát hiện gì hay không, tôi lắc đầu, nói không có, chỉ là một cảm giác mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây