Tôi nhớ lúc tôi mài dao, Nha Tử còn cười nhạo tôi, nhưng anh ta có bút đao kim cương rồi mà còn cười nhạo tôi, hình như cũng không có lý do gì, cho nên tôi căn bản không để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục mài dao.
Bây giờ, con dao găm này dài hơn lòng bàn tay tôi một chút, rất thích hợp cho cận chiến!
Tôi canh thời cơ, xông lên, tuy rằng tôi không phải là người chủ chốt, chỉ là thừa dịp sơ hở, đâm vào người tên đạo sĩ người nước ngoài kia, tuy rằng không phải lúc nào cũng thành công, nhưng tôi biết, như vậy là đủ rồi.
Bởi vì thứ mà Nha Tử cần, cũng chỉ là tôi có thể câu giờ với đối phương một chút mà thôi.
Trên người tên đạo sĩ người nước ngoài kia toàn là băng, có đôi khi, con dao găm của tôi va vào lớp băng, phát ra tiếng “keng” khiến tôi đau tai, nhưng tôi không dám lùi bước, tên này đã phát điên rồi, tấn công ngày càng hung hãn, nếu tôi lùi bước, chắc chắn Nha Tử sẽ rơi vào thế yếu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây