Lời này của cô ấy khiến tôi bối rối, nghe có vẻ không giống như một lời an ủi đúng không?
Nhưng cô Thu lại nghiêm túc cảm ơn cô ấy, sau đó bảo Côn Bố không nên tự ép mình.
Côn Bố gật đầu, tôi thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn xe lửa từng chút một lao về phía trước, miệng không ngừng phân phó: “Côn Bố, cô Thu và A Bặc, các người thân thủ tốt, hãy cố gắng nhảy xuống ngay khi lao ra ngoài! Nhưng người khác theo tôi đem sợi dây buộc chặt ở trên xe lửa, cố gắng không để mình bị văng ra ngoài.”
Bọn họ đều gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Về phần Xích Mi, đến lúc này ông ta cũng biết nói nhảm cũng vô dụng, lớn tiếng quát hai người kia rồi đem sợi dây buộc trên xe lửa, sau đó trói chặt vào người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây