Hầu Chanh Chanh không đồng ý, nhưng tôi đã hạ quyết tâm.
Thời gian trôi qua từng giây một, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy thì chúng tôi sẽ chẳng còn chút cơ hội nào.
Cho nên, tôi nhìn về phía Hầu Chanh Chanh và giải thích: “Không sao đâu, một mình tôi đi thì mục tiêu sẽ nhỏ hơn, huống hồ gì Côn Bố cũng cần người chăm sóc, chỉ có cô chăm sóc anh ta tôi mới thấy yên tâm.”
Hầu Chanh Chanh không nói gì, tình hình của Côn Bố quả thực không phù hợp đi theo chúng tôi chấp hành nhiệm vụ.
“Trên người mọi người có thuốc viên không?” Tôi nhìn về phía bọn họ, lần này Hoa Ban Hổ tỏ ra rất thoải mái, đưa cho một một lượng lớn thuốc viên, sau đó còn nhìn tôi đầy cảm kích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây