Còn thứ mà ông ấy đưa cho chúng tôi thì lại càng không dám nghĩ tới, hiện giờ ông ấy một hơi lấy ra nhiều như vậy, khiến cho lòng chúng tôi không khỏi bồn chồn lo lắng.
“Không lẽ đây là bữa cơm trước khi bị chặt đầu?” Tiêu Tiểu Bắc lùn nhất trong đám nắm chặt hộp thịt, thấp giọng lẩm bẩm, lập tức thu hút ánh mắt của những người khác, hiện tại mọi người đều chưa nắm chắc, nói như vậy không phải càng tăng thêm sự hỗn loạn sao?
Người đàn ông mặc vest gạt bỏ tàn thuốc, đi thẳng vào vấn đề:”Từ giờ trở đi các cậu có thể gọi tôi là lão Yên. Chuyến đi La Bố Bạc này rất quan trọng cho nên các cậu cần phải viết một thứ.”
Nói xong ông ấy đưa cho mỗi người một cây bút và một tờ giấy, tôi tò mò hỏi ông ấy rốt cuộc là phải viết cái gì, ông ấy cười cổ quái, rít một hơi thuốc lá rồi nói ra hai chữ: “di thư!”
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt, nhìn món ăn ngon đến chảy nước miếng ở trước mặt, trong lòng chúng tôi đều có một suy nghĩ: “Đây đúng là bữa cơm trước khi bị chặt đầu mà….”
Nhưng quân đội coi trọng sự phục tùng tuyệt đối. Loại chuyện viết di thư trước khi đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nào đó cũng không có gì lạ, vì thế chúng tôi đã viết di thư mà không hỏi gì thêm, cuối cùng mang theo tâm tình thấp thỏm mà ăn cho xong “bữa cơm chặt đầu” rồi đi theo lão Yên bước lên một chiếc xe tải.
Có rất nhiều đồ hộp và nước uống được chất đống bên trong xe tải, dường như đây là vật tư cho nhiệm vụ này, mà trước mặt chúng tôi còn có mấy cái rương gỗ to lớn.
“Mở ra nhìn xem.” Lão Yên hất cằm.
Đại đội trưởng Trần tiến lên mở nắp rương, trên mặt đang vui vẻ nhưng sau đó đã lập tức thay đổi!
Tôi nhìn vào trong rương, bên trong toàn là súng tiểu liên B56, loại này tiên tiến hơn rất nhiều so với loại B56 chúng tôi từng sử dụng, trong quân đội, chúng tôi đã nghe nói đến loại súng này từ lâu rồi, nhưng những thứ tốt đẹp đều sẽ được trao cho các chiến hữu ở tiền tuyến, chúng tôi chỉ biết chảy nước miếng mà thôi.
Khi tôi nhìn số lượng thì ước chừng mỗi người được dùng hai khẩu, rồi tôi thấy một hàng lựu đạn ở bên cạnh, tuy mỗi người chỉ lấy được một quả nhưng hỏa lực vẫn rất đáng kể.
Chẳng trách Đại đội trưởng Trần lại có phản ứng như vậy, là một quân nhân đương nhiên là sẽ yêu thích những vũ khí này đến mức không muốn buông tay, nhưng chúng tôi chỉ đi vào trong sa mạc, sao lại được trang bị hoả lực mạnh như vậy, chẳng lẽ là đi đánh nhau?
Chỉ là lão Yên không giải thích, chúng tôi cũng khó mà hỏi đến, chỉ có đội trưởng Trần cau mày nhìn về phía đống vũ khí.
Sau khi phân loại súng đạn xong, chiếc xe tải nổ máy và lao thẳng về La Bố Bạc.
Kế tiếp xe tải vẫn một mực chạy thẳng vào trong sa mạc, chúng tôi càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, dù có chiến đấu thì cũng không thể diễn ra ở trong sa mạc, rốt cuộc chúng tôi đi vào nơi này để làm gì?
“Lãnh đạo.” Đại đội trưởng Trần rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Đến cả di thư chúng tôi cũng đã viết, rốt cuộc là đi làm cái gì, ngài tốt xấu gì cũng phải nói cho mấy người bọn tôi biết một chút chứ?”
Lão Yên rít một hơi thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, một lúc sau, ông ấy thổi ra một vòng khói nói: “Lần này chúng ta đi vào sa mạc là để cứu một giáo sư tên là Dư Thành Trạch.”
Giáo sư?
Chúng tôi nhìn nhau bối rối, đây là nhiệm vụ giải cứu, chẳng phải vật dụng và thuốc sơ cứu là những thứ cần phải mang theo sao? Cớ gì lại mang theo nhiều hoả lực như vậy làm gì?
Lão Yên nhìn thấy sự khó hiểu của chúng tôi, liền chậm rãi nói: “Giáo sư Dư được lệnh đến La Bố Bạc để khảo sát các di tích cổ, nhưng đội thám hiểm mà ông ấy mang theo lại đột nhiên mất hết liên lạc sau khi tiến vào di tích cổ không lâu. Cuối cùng chỉ còn lại một bản ghi âm do giáo sư Dư quay lại. Cấp trên hoài nghi chuyện này không đơn giản, cho nên đây không phải là một nhiệm vụ giải cứu bình thường.
Di tích?
Tôi cau mày, chúng tôi cắm trại ở đây quanh năm nhưng chưa bao giờ nghe nói đến di tích cổ nào trong sa mạc rộng lớn này.