Ấy vậy mà Hầu Chanh Chanh chẳng thèm để ý chút nào, cho dù tôi đã nhắc nhở cô ấy, cô ấy cũng không coi đó là chuyện gì to tát, ngược lại còn nói với những người đó với giọng điệu như đang thương lượng: “Chúng mày sẽ không làm ầm ĩ đâu, đúng không?”
Lời này nghe thì như đang thương lượng, nhưng ánh mắt của cô ấy lại lạnh băng không xen một chút cảm xúc nào, mấy tên kia vội vâng vâng dạ dạ và gật đầu lia lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào đám này, không dám thả lòng chút nào.
Dù thoạt trông dám này hèn nhát như thế, nhưng tôi cũng không thể lơ là cảnh giác được, bởi vì chúng đã không còn trẻ, nhất định là đồng đội đã đi theo Xích Mi từ lâu. Dù đã trôi qua 20 năm, có lẽ tính tình của bọn chúng đã dịu đi một chút, nhưng tôi không tin tính tình của đám người này đã thay đổi hoàn toàn, vào thời khắc mấu chốt không ai đảm bảo được chúng có thể làm được gì.
Chúng tôi cứ như thế đứng sau đám của Xích Mi, Hầu Chanh Chanh đã tắt đèn pha, thậm chí cũng không bật đèn pin, mà chỉ dựa vào ánh trăng mờ cùng sự phản chiếu của tuyết để nhìn đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây