Tôi cười cười: “Còn may là cô đã suy nghĩ cẩn thận, nếu cô mà suy nghĩ không cẩn thận, đoán chừng nhiệm vụ của chúng tôi đã thực sự thất bại rồi.”
Hầu Chanh Chanh không nói nữa, nhưng nỗi sầu lo giữa hàng lông mày của cô ấy quả thực không ít, tôi biết, một khi tất cả đống áp lực này đều đè nặng lên người cô ấy, đoán chừng cô ấy sẽ không bao giờ có thể trở thành một cô chiêu trong sáng được nữa.
“Trường An, khi lão Yên bảo anh tiếp quản 701, anh có cảm giác gì?” Hầu Chanh Chanh hỏi.
Cô ấy không nhìn tôi mà nhìn vào bóng đêm, dường như ở đó cô ấy có thể tìm được câu trả lời vậy.
Suy nghĩ một lúc, ngay từ đầu khi lão Yên bảo tôi tiếp quản 701, tuy rằng ý tứ của ông ấy không rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được, tôi nhớ rõ lúc ấy mà đã kháng cự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây