Vốn tôi còn cho rằng lão Yên có nỗi khổ gì đó khó nói, cho rằng ông ấy bất đắc dĩ nên mới làm như thế, nhưng lời nói của của ông ấy khiến tôi cảm thấy lão Yên thực sự không tin mình.
Tôi không biết phải đi đâu, là một người không có danh tính, ngoại trừ 701 ra, tôi không còn nơi nào để đi nữa, nhưng hiện giờ, tôi cũng chẳng thể quay về 701 được…
“Trường An…” Nha Tử đuổi theo, khuyên tôi đừng bốc đồng, lão Yên tất phải có nỗi khổ riêng.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía lão Yên, ông ấy cũng đang nhìn tôi, thế nhưng trong mắt của ông ấy lại không hề có chút ấm áp nào.
“Anh nhìn dáng vẻ của ông ấy có giống người có nỗi khổ không?” Tôi hỏi vặn lại Nha Tử, anh ta sửng sốt một chút, dường như không biết nên khuyên tôi như thế nào, cuối cùng chỉ đành nói, thành viên của 701 nếu muốn rời khỏi tổ chức thì chỉ có hai cách.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây