Giọng nói, khuôn mặt và những nụ cười của bọn họ lần lượt xuất hiện trong đầu tôi từng người một, mọi người đều đang mỉm cười và vẫy tay với tôi: Trường An, mau tới đây!
Phía sau lưng bọn họ là một mảnh hư vô, còn bọn họ thì vừa lùi lại về sau vừa vươn tay muốn kéo tôi theo.
Tôi chậm rãi đi về phía bọn họ, trong lúc nhất thời không biết đây là thực hay là mơ, chỉ cảm thấy bộ dáng của bọn họ trông rất chân thật.
“Trường An, đi với tôi.” Đội trưởng Trần hiền từ nhìn tôi và đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng đưa tay ra và từ từ nắm lấy tay của ông ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây