Lão Yên nhìn thoáng qua Dư Thành Trạch, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, theo lý thì chúng ta phải ở gần rồi mới đúng.”
Tôi gãi đầu bực bội, sau đó lại nhìn về phía Manh Hiệp ở một bên, hỏi xem liệu anh ta có thể kiên trì được không.
Mặc dù vết thương của anh ta đang hồi phục rất tốt, nhưng việc bôn ba nhiều ngày như vậy cũng không phải là chuyện tốt đối với một người đang bị thương.
Anh ta xua tay tỏ ý mình không sao, sau đó liếc nhìn xung quanh, rồi dùng giọng điệu có chút kỳ lạ nói anh ta cảm thấy tử khí ở xung quanh ngày càng nặng!
“Chắc là sắp đến rồi.” Nghe anh ta nói như vậy khiến tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng lão Yên lại hưng phấn, sau khi nghe ông ấy giải thích xong, tôi mới biết được Manh Hiệp rất nhạy cảm với những thứ như cổ mộ, có thể cảm nhận được sự vật mà người bình thường không thể cảm nhận được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây