Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 77: Thiên tuyển chi tử

Chương Trước Chương Tiếp

Hiện tại trở thành một trong đệ tử yêu nghiệt của đạo gia Lão tử, tuổi còn trẻ mà đã đột phá Tụ Thần tầng 12, không nói đến việc thiếu hụt tiên thiên tinh huyết, vậy cũng có hi vọng trùng kích nhị phẩm linh thai.

Hiện giờ chư tử Bách gia tranh thiên mệnh, Lê quốc thế gia tranh quốc vận. Hàn Quyện là cao đồ đạo gia, còn là con trai trưởng duy nhất của Hàn gia.

Bách gia thịnh hội trước mắt, giống như thiên tuyển chi tử !

Nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Quyện chịu ảnh hưởng tư tưởng thanh tĩnh vô vi của Lão tử nên không hề có chút tham vọng nào.

Quản gia có chút đau đầu: “Thiếu gia, về nhà không?

Hàn Quyện biết tác phong của Hàn gia, nhất thời có chút hăng hái, ngáp một cái, lấy từ trên cổ ra một khối ngọc bội, ném cho quản gia: “Ngươi mang cái này về báo bình an cho cha mẹ ta, ta tự mình đi dạo trong thành là được”.

Nói xong trực tiếp đưa về phía cửa thành, cũng không có ý để cho quản gia đi theo, quản gia bất đắc dĩ, đành phải đem ngọc bội cất vào trong ngực.

Trong thành người đến người đi, trên đường cái chen vai thích cánh.

Hàn Quyện cũng không biết mình muốn đi đâu, dứt khoát nước chảy bèo trôi, bị đám người chen chúc tới đâu thì đi tới đó, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Cả buổi chiều, hắn gặp không ít người và cảnh quan bên trong thế tục chẳng qua ít thứ đáng giá để hắn chú ý, bao gồm cả những cái gọi là Bách gia học tử kia.

Thời gian chớp mắt, đã gần hoàng hôn.

Hàn Quyện liếc mắt nhìn mặt trời lặn về phía tây, cảm giác cái gọi là hồng trần cũng không có ý nghĩa gì, liền chuẩn bị tìm đường về nhà, lại phát hiện đã gần tới hoàng hôn, người trên đường cái đi lại nhiều hơn, hơn nữa đều đang chạy về một phương hướng nào đó.

81: Khách VIP

Hắn có chút tò mò, tiện tay ngăn một người lại: “Làm phiền, cho ta hỏi một chút, mọi người đi đâu đấy?”

“Đi, đi…... Ai a!

Người bị ngăn nhìn người khác đều chạy, nhất thời có chút gấp gáp, trực tiếp nhét một tờ giấy trong tay hắn, sau đó trực tiếp đuổi theo đám người.

Hàn Quyện mở tờ giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết một hàng văn tự tinh tế.

Cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc khai trương?

Hoa Triều cô nương đặc biệt hiến một khúc nhạc?

Dân chúng trong thành đều có thể nghe nhạc miễn phí?

Hàn Quyện chép miệng, hôm nay hắn dường như chưa từng nói chuyện với người khác, nhưng cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không biết gì về tình huống trong thành, ít nhất “Thư cục Thượng Mặc” và “Hoa Triều cô nương” này hắn đã nghe qua không chỉ một lần.

Tổng kết lại chỉ hai điểm.

Một là Thư cục Thượng Mặc thời gian gần đây danh tiếng cao ngất, nhưng cho dù ông chủ phía sau có kinh tài tuyệt diễm thế nào, cũng rất khó ngăn được mấy đại Thư cục vây công.

Hai chính là Hoa Triều cô nương cực kỳ có tài hoa, chính là ca nữ hiếm có đương thời, chỉ tiếc liền nửa tháng đều không xuất hiện, không biết chạy đi đâu.

Thì ra giữa hai người này cũng có quan hệ.

Miễn phí nghe nhạc, cũng khó trách những người này đi nghe.

Đã như vậy, nghe xong khúc nhạc này rồi về nhà.

Hàn Quyện ngáp một cái, liền chạy theo đám người đang chạy rầm rộ.

……

Cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc tương đối phồn hoa, gần sông Giáng Thành, chung quanh đều là một số tửu lâu và Lầu Xanh cao cấp.

Vào ban đêm, những chiếc thuyền hoa cũng trôi nổi trên sông.

Bất quá tối hôm nay không có thuyền hoa, bởi vì Doanh Vô Kỵ đã nói, tối nay Lầu Xanh nhà ai dám cho thuyền hoa ra sông, ngày mai hắn liền đến Lầu Xanh nhà đó tìm lạc thú đảm bảo Lầu Xanh nhà đó tan tành.

Đối mặt với ngôi sao mới nổi này, tất cả ông chủ Lầu Xanh đều lựa chọn tạm né.

Về phần địa điểm…...

Sông Giáng Thành có rộng có hẹp, cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc, ngay tại chỗ hẹp nhất, hiện tại đã dựng sân khấu kịch, còn mời tới không ít thợ thủ công Mặc giả, dựng lên chỗ ngồi bậc thang cao ba tầng lầu ở bãi đất trống bên kia sông, đủ để chứa hơn một ngàn người ở bên kia sông nghe diễn.

Trên dưới bậc thang, tiếng người ồn ào, đều đang thảo luận nghi thức cắt băng khánh thành này.

Dù sao trước kia chưa từng thấy qua lễ khai trương rầm rộ như vậy, cho dù gặp qua, cũng không liên quan tới dân chúng bình dân bọn họ.

Cái này…...

Trong đám người, Triệu Ninh ngẩng đầu, nhìn chỗ ngồi ở đây còn cao hơn kiến trúc xung quanh, không khỏi có chút cảm khái.

Không nghĩ tới một nghi thức cắt băng khánh thành Thư cục mà lại thiết kế một kiến trúc tạm hoành tráng đến thế.

Đến lúc đó Bách gia thịnh hội, nói không chừng cũng có thể tham khảo.

Doanh Vô Kỵ có thiên tư như thế, cũng không uổng công sau khi mình thai hóa dịch hình đại thành xuất cung, người đầu tiên mình muốn gặp là hắn.

Triệu Ninh từ trong ngực lấy ra một mặt gương đồng, cẩn thận quan sát dung nhan của mình một chút, khuôn mặt thanh tú lại không mất dương cương, nghiễm nhiên là một vị công tử trọc thế.

Cùng khí chất nam trang trước kia chênh lệch cũng không phải là quá lớn, nhưng tướng mạo đã khác nhau một trời một vực.

Nàng có tự tin, coi như là phụ vương mẫu hậu thân tới, cũng không có khả năng nhận ra thân phận của mình.

Chỉ là…...

Triệu Ninh thở dài một hơi, nếu là cải trang xuất hành, tự nhiên cũng không thể sử dụng đặc quyền, sân khấu xem kịch kiểu bậc thang này tuy rằng tầm nhìn cũng có chút rộng rãi, nhưng cảm giác người chen chúc, chung quy làm cho nàng có chút không thích ứng.

Bên kia sông ngược lại có ghế khách quý, tầm nhìn so với nơi này tốt hơn gấp trăm lần, bất quá Doanh Vô Kỵ nói chỗ ngồi nơi đó chỉ dành cho người hữu duyên.

Chính mình hiện tại không phải thái tử, chỉ nhìn như một thiếu niên mỹ nam bình thường, nghĩ thôi cũng không có cơ hội.

Triệu Ninh cười cười, liền phe phẩy cây quạt, chuẩn bị lên chỗ ngồi chỗ cao nhất.

Lại chưa từng nghĩ vừa động bước chân, liền thấy một gã sai vặt bước nhanh tới.

81: Khách VIP

“Tôn giá, công tử nhà ta cho mời!”

“Ta?”

Triệu Ninh sửng sốt một chút: “Công tử nhà ngươi vì sao muốn mời ta?”

Gã sai vặt cung kính nói: “Bởi vì tôn giá cùng công tử nhà ta hữu duyên!

Triệu Ninh theo bản năng nhìn sang bờ bên kia sông, quả nhiên nhìn thấy một công tử tướng mạo anh tuấn đang gật đầu với mình, dung mạo giống hệt bức họa vẽ Doanh Vô Kỵ.

Nàng không khỏi mỉm cười: “Cách sông nhìn nhau, công tử nhà ngươi có thể nhìn ra hữu duyên hay không, cũng thật là một diệu nhân”.

Gã sai vặt làm ra thủ thế mời: “Tôn giá, mời?”

“Làm phiền dẫn đường!”

Triệu Ninh cười cười, lúc này sải bước đi theo, tuy rằng không biết Doanh Vô Kỵ làm sao nhìn ra mình không giống người thường, nhưng nếu đối phương ra chiêu trước, mình lại há có đạo lý rụt rè?

Vì thế đi theo gã sai vặt qua cầu, chưa từng nghĩ tới được ngồi ở ghế khách quý, lại nhìn thấy gã sai vặt vươn tay phải ra, ngón cái cùng ngón trỏ ngón giữa chà xát.

“Tôn giá!”

“Hả?”

Triệu Ninh có chút không biết là có ý gì.

Gã sai vặt chỉ vào tấm bảng cách đó không xa, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ Khải cứng cáp hữu lực: Ta và ngươi vốn vô duyên, toàn bộ dựa vào ngươi tiêu tiền.

Triệu Ninh: “......”

Gã sai vặt ở bên giải thích: “Công tử nhà ta nói, chỉ cần người hữu duyên móc ra tất cả tiền bạc trên người, liền có thể trở thành khách quý”

Triệu Ninh nhíu mày: “Nếu trên người ta có báu vật quốc gia, cũng phải giao ra sao?”

“Đúng vậy!”

“Công tử nhà ngươi bá đạo thật”.

Gã sai vặt cười nói: “Tôn giá không nên hiểu lầm, công tử nhà ta không phải tham tiền. Một đồng tiền không chê ít, một thỏi vàng bạc không chê nhiều, lập quy củ này, chủ yếu là muốn xem người hữu duyên có thành ý ái mộ tương giao hay không”.

Triệu Ninh: “......”

Còn có loại tuyên bố này.

Gã sai vặt sợ nàng không tin, cố ý chỉ chỉ chỗ ngồi: “Ngài xem! Đạo sĩ nghèo vành mắt biến thành màu đen kia, trên người một đồng tiền cũng không có, trực tiếp đi lên rồi.

Triệu Ninh: “......”

(Tinh)+6

(Khí)+6

(Thần):+5

Doanh Vô Kỵ vỗ đùi: “Khá lắm! Là một cao thủ!”

Hắn đương nhiên sẽ không chú ý đến “Duyên”, cái thứ tầm phào, ai cùng hắn hữu duyên, toàn bộ nhìn vào quả cầu ánh sáng phía sau thang cảm xúc, chỉ cần có quả cầu ánh sáng màu lam đại biểu Địa cấp, hoặc là quả cầu ánh sáng màu thâm lục đại biểu Thượng phẩm huyền cấp, liền đều là người hữu duyên.

Người hữu duyên nhiều thật.

~~~~~~

~~~~~~

Nhìn người xem bên kia sông chen vai thích cánh, Doanh Vô Kỵ rốt cục thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kế hoạch lần này, hẳn là không có xảy ra sơ suất gì.

Ngay từ đầu hắn đã nghĩ tới rất nhiều phương thức lôi kéo khách, nhưng cuối cùng đều nhất nhất bác bỏ, dù sao bản thân Hoa Triều chính là một chiêu bài, mặc kệ sau lưng có La Yển thúc đẩy hay không, thanh danh của nàng lan xa đều là một sự thật không thể chối cãi.

Văn nhân tài tử cạnh tranh theo đuổi, bách tính bình thường lại chỉ nghe danh thơm, chưa được nghe nàng đàn.

Hôm nay miễn phí để cho dân chúng bình dân nghe nhạc, bọn họ há có đạo lý không đến.

Dù sao Thư cục Thượng Mặc cùng loại hình thức nghệ thuật hí khúc này đều cần tuyên truyền, thời điểm này nếu là thu phí, chỉ là công toi.

Nhưng một xu không kiếm, cũng không phải phong cách của Doanh Vô Kỵ.

Cho nên, hắn theo dõi những “người hữu duyên” này.

Thân mang kỹ pháp cấp cao, chắc chắn trên người có tiền, vớt một mớ tiền lại vớt một mớ thuộc tính, quả thực chính là kiếm tê dại, nếu có thể làm cho tâm tình của bọn họ đột phá 90, rớt ra kỹ pháp cấp cao, vậy thì sảng khoái.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ.

Điều kiện cảm xúc đột phá 90 thật sự quá mức hà khắc, ngoại trừ Bạch Chỉ tiểu nha đầu dễ mất khống chế cảm xúc này, những người khác phải nhằm vào từng thời điểm.

Doanh Vô Kỵ nhìn lướt qua ghế khách quý, ngoại trừ người nhà mình, phía trên đã ngồi ba bốn người, nhìn trang phục cùng khí độ, liền biết là học tử ưu tú trong Bách gia.

Một người mặc trường bào, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn trang phục hẳn là học tử Pháp gia nước khác.

Một binh giả dáng người khôi ngô, khí chất hung hãn.

Còn có một người, chính là đạo sĩ nghèo mệt mỏi hay ngáp vặt kia.

Đối với đạo sĩ nghèo này, Doanh Vô Kỵ vô cùng để ý, hai người trước đều bỏ ra không ít tiền tài, điểm thuộc tính cũng thò ra không ít.

Kết quả trên người đạo sĩ nghèo này một đồng tiền để đặt giọt dầu cũng không có, ngay cả tâm tình cũng vô cùng ổn định.

Nếu không phải là quả cầu ánh sáng trên thang cảm xúc của hắn là màu lam, Doanh Vô Kỵ thật đúng là không muốn cùng hắn hữu duyên.

Bạch Chỉ ghé tai lại, nhỏ giọng nói: “Công tử, em làm sao cảm giác thận của hắn so với công tử còn kém hơn?”

Doanh Vô Kỵ nóng nảy: “Ai, ai thận kém? Em cũng không nên nói hươu nói vượn”.

Bạch Chỉ ngập ngừng nói:Đêm hôm đó rõ ràng công tử không say, nhưng vẫn không, không có… Công tử yên tâm, em sẽ không nói cho người khác biết đâu!

Doanh Vô Kỵ: “???”

Đang lúc hắn chuẩn bị cùng Bạch Chỉ nói chuyện.

Gã sai vặt kéo khách vội vàng đi tới, hạ giọng nói: “Công tử, vị khách quý này quyên góp cái này cho chúng ta”.

Nói xong, liền đem một thỏi vàng nhét vào trong tay Doanh Vô Kỵ, đổi thành bạc, ít nhất 1.500 lượng.

Này!

Oái, đại gia!

Doanh Vô Kỵ lập tức đứng dậy, tươi cười nghênh đón: “Khách quý tới, không nghênh đón được từ xa, Doanh mỗ thật sự hổ thẹn!”

Triệu Ninh tựa cười như không cười nói: “Công tử Vô Kỵ hổ thẹn, thật sự là ngàn vàng khó mua, tiền tài tuy rằng quý nhưng ngược lại ta lại chiếm được chỗ tốt”.

Doanh Vô Kỵ không cho là xấu hổ, cười ha hả nói: “Bất luận thiên kim, hay là một văn, chỉ cần có khách quý ái tâm tương giao, đó đều là chuyện may mắn của Doanh mỗ, không biết tên khách quý!

Triệu Lăng!

Triệu Ninh chỉ sửa tên, nhưng không che giấu họ của mình, dù sao đệ tử tôn thất ngàn vạn, người trẻ tuổi họ Triệu nhiều lắm, chỉ cần mình không thay đổi nguyên trạng không triển lộ tu vi, sẽ không có người phát hiện thân phận của mình, đội chữ “Triệu”, làm việc cũng có thể thuận tiện một chút.

Quả nhiên, phần lớn mọi người đều hơi liếc mắt, sau khi gật đầu thăm hỏi đều tự quay đầu đi, chỉ có ánh mắt của đạo sĩ nghèo kia dừng lại trên người nàng một cái.

82: Ông mày sao bạo kích được các ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)