Doanh Vô Kỵ cười nói: “Tính của con người, sinh ra là có sự hiếu lợi, thuận theo tính đó thì thành ra tranh đoạt lẫn nhau mà sự từ nhượng không có; sinh ra là đố kỵ, thuận theo tính đó thì thành ra tàn tặc, mà lòng trung tín không có; sinh ra có lòng ham muốn của tai mắt, có lòng thích về thanh sắc, thuận theo tính đó thì thành ra dâm loạn mà lễ nghĩa văn lý không có. Như thế thì theo cái tính của người ta, thuận cái tính của người ta, tất sinh ra tranh đoạt, phạm vào cái phận, làm loạn cái lý mà mắc lỗi tàn bạo”
Khi Cửu Châu mô phỏng thì phu tử chắc hẳn đã nhìn thấy, trước khi bộ lạc hình thành, con người cùng dã thú không khác gì nhau, làm hết thảy đều là vì sinh tồn.Vì sinh tồn mà tranh đoạt, vì độc chiếm mà đánh giết, vì sinh sôi nảy nở mà giao phối, tầm mắt lúc ấy đều vì tự thân sinh tồn cùng kéo dài chủng tộc, phàm là người lợi mình đều là tính ác.Nhưng sau khi bộ lạc hình thành, già trẻ trong tộc giúp đỡ lẫn nhau, mạnh mẽ giúp đỡ người yếu đuối, phàm là người làm lợi cho người khác đều là tính thiện.Chỉ bất quá, ác là bản năng, thiện là giáo hóa. Thầy giáo của ta có câu: Tính của con người là ác, còn thiện là do con người làm ra. Rốt cuộc thì ác là vì để cho mình sống sót tốt hơn, thiện là vì để cho tộc quần kéo dài hơn.Hiện nay Bách gia học thuyết, nho trọng tính thiện, thi dĩ giáo hóa, nhưng nếu chỉ ký thác vào tính thiện, thì sâu mọt tất sinh.
Dương Mặc có con đường đặc thù nhưng cũng quy về một mối
Mặc muốn kiêm ái thiên hạ, tiệt dụng nhạc tiết an táng, tính chí thiện lại muốn hoàn toàn diệt sạch dục vọng của con người. Dương thì lại không muốn mất một cọng lông cho thiên hạ cũng không muốn thiên hạ phụng dưỡng mình đều là muốn vứt bỏ cả thiện ác. Kết quả là thôi diễn như vừa rồi”
Sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người ở đây lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây