Hắn lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, rút tất thối trong miệng hung thủ ra.
Hung thủ hừ một tiếng, lộ ra ánh mắt quật cường.
Doanh Vô Kỵ chép chép miệng: “Ngươi vì sao hãm hại Hoa Triều?”
Hung thủ quay đầu: “Biết rõ còn cố hỏi!”
Rất tốt!
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, trực tiếp đem tất thối nhét trở lại mồm.
Hung thủ: “???”
Hắn có chút mê muội, không phải nói muốn thẩm vấn ta sao?
Thối đến nghẹt thở!
Doanh Vô Kỵ chán ghét vung tay, không để ý đến hắn, trực tiếp mở cửa ngầm trong phòng, nhấc hắn xuống địa lao, địa lao này là bắt đầu xây từ khi hắn bao Thư cục này, đây là nơi cho một số nhân vật phản diện tu dưỡng. Chỉ tiếc tài nguyên trên tay quá ít, tuy rằng tính bí ẩn không tệ, nhưng cách âm quá kém, bất quá có âm phù này hết thảy đều dễ nói.
Hắn đem hung thủ ném vào trong phòng tối, dán lên Cách Âm phù liền trực tiếp rời đi.
Hung thủ cũng bối rối, vừa rồi lúc mở cửa, hắn thấy được một ít quang cảnh bên trong, đây là một mật thất nhỏ không có gì, hắn nhốt mình ở chỗ này làm gì?
Sau khi cửa phòng tối đóng lại, hắn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đạo sĩ dáng người khôi ngô kia thật sự quá đáng sợ, thực lực cường hãn không nói, thủ đoạn cũng biến hoá kỳ lạ khó lường, chính mình sử dụng tất cả vốn liếng cũng không thể chạy trốn, cái loại cảm giác mèo vờn chuột này làm cho hắn vạn phần bất lực.
Sau khi bị bắt, lựa chọn đầu tiên của hắn là tự sát, kết quả Khương Thái Uyên vô cùng thuần thục, trực tiếp dỡ bỏ tất cả thủ đoạn có thể tự sát của hắn.
Người này để cho hắn cảm giác được sợ hãi, nếu là bị hắn thẩm vấn, nhất định là muốn sống không được muốn chết không xong.
So sánh ra, căn phòng tối này tuy rằng một tia sáng cũng không có, nhưng lại làm cho hắn có một loại cảm giác an toàn khi về nhà.
Không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ tự nhiên lòng dạ đàn bà như thế, ở trong tay hắn, cũng không phải là không có khả năng chạy trốn.
…………….
Bên ngoài phòng tối.
Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Chờ chết đi!”
Phòng tối tuyệt đối, cách âm tuyệt đối, cho dù người có ý chí mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi.
Doanh Vô Kỵ không hiểu lắm về cực hình, nhưng loại cực hình nổi danh này hắn vẫn nghe qua, chờ người này chịu không nổi, mình lại đi thẩm vấn hắn, đến lúc đó phỏng chừng cái gì cũng sẽ nói.
Về phần vấn đề vừa rồi hỏi, là vì triệt để bài trừ hiềm nghi đối với Hoa Triều.
Tuy rằng tình cảm hai người đã rất tốt, nhưng chuyện kia chung quy không tránh được vướng mắc, hiện tại cởi bỏ là tốt rồi.
Về phần hiện tại…...
Doanh Vô Kỵ lấy giấy bút mực ra nghiên mực, chép một quyển, lại chỉ cảm giác mơ hồ có khí vận mờ mịt lưu động, nhưng làm thế nào cũng không cách nào dẫn độ đến trong cơ thể mình.
Cái này con mẹ nó làm sao đáp ứng được tác phẩm Thừa Đạo, có mỗi tý phản ứng thế này, lúc nãy trên đường nghe Khương Thái Uyên nói qua, thời điểm tác phẩm thừa đạo ra đời, có thiên địa dị tượng, cái này làm sao có thể…
Xoa xoa đầu, trên mặt không khỏi lộ ra một tia u sầu, tải ý thừa đạo…... Đồ chơi này đối với Văn Sao Công mà nói, hình như là một phiền toái lớn!
……
Biệt viện Lý gia.
“Phù!”
Thân thể run rẩy, Cơ Túc thở phào nhẹ nhõm, trèo xuống, kiệt sức nằm vật xuống giường.
Trong cơ thể Liệt Hỏa chân khí vận hành một tiểu chu thiên, cảm giác trống rỗng trong đan điền mới áp chế xuống.
Hắn tức giận, cắn răng nhìn Lý Thải Đàm: “Ngươi không phải nói chỉ lấy một thành rưỡi chân khí bản nguyên sao?
Hối hận!
Quá hối hận!
Hắn vốn cho rằng tốc độ xói mòn chân khí bổn nguyên hẳn là giống với trước kia, mình chỉ cần tu thành Cửu Viêm tuyệt mạch, liền lập tức có thể dứt áo ra đi.
Nhưng không nghĩ tới chân khí bổn nguyên bị thịt còn nhanh hơn ăn cắp, vào lúc không đề phòng thì con tiện nữ Lý Thải Đàm này liền lộ ra bản tính tham lam.
Một ngày.
Hai thành!
136: Bồi tội
Chờ đến khi mình kịp phản ứng, đã hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được.
Lý Thải Đàm nhấc đám váy áo xốc xếch, cười khanh khách: “Tiểu đệ đệ của ta! tuy rằng tổn thất không nhỏ, nhưng chỉ cần tu thành, đột phá tam phẩm linh thai không thành vấn đề!”
Tam phẩm Linh thai? Đã thống nhất với nhau là Nhất phẩm Linh thai mà? Mà dù có thể tu thành tam phẩm Linh thai, thì mất bao nhiêu thời gian, ta chờ nổi sao?”
Cơ Túc trợn mắt muốn nứt, nhịn không được mắng một câu: “Con tiện nhân!”
Bốp!
Vừa dứt lời, trên mặt hắn liền bị ăn một cái tát thật mạnh.
Hắn ngây ngẩn cả người, càng điên tiết: “Ngươi đánh ta?”
Lý Thải Đàm cười thưởng thức việc mình vừa cho hắn một bạt tai tay, nói: “Xem ra ngươi vẫn không khống chế được tính tình của ngươi, ta chỉ có thể giúp đỡ ngươi!”
“Ngươi…...”
Cơ Túc giận không kềm được: “Lật lọng, còn muốn lên mặt dạy dỗ, sao ngươi không đi chết đi?”
Lý Thải Đàm hơi cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mặt sưng tấy của hắn: “Ta chết rồi, ai giúp ngươi trùng kích tam phẩm linh thai? Công tử Túc, Viêm quốc các ngươi vốn không mạnh, ngươi lại sắp trở thành đứa con bị vứt bỏ của Viêm quốc, ngươi cái gì cũng không thay đổi được, chỉ có thể thay đổi tính tình của mình, hiểu chưa?”
Cơ Túc: “......”
Một cỗ khuất nhục trước nay chưa từng có lan trong lòng hắn, nhưng hắn lần này thần kỳ không phát hỏa, chỉ là đứng lên: “Đã hiểu! xin ngươi cần phải giúp ta tu thành Cửu Viêm tuyệt mạch, hôm nay dừng ở đây đi, cáo từ!”
“Không tiễn!”
Lý Thải Đàm cười khoát tay áo.
Cơ Túc sửa sang lại quần áo, rời khỏi biệt viện Lý gia.
Đích xác, hắn chỉ còn lại con đường tự cứu lấy mình, không có tư cách cùng Lý Thải Đàm mặc cả.
Sau khi rời khỏi biệt viện Lý gia, hắn trực tiếp đi tới phủ đệ Ngụy gia.
Làm phiền, Viêm Quốc Cơ Túc, cầu kiến Ngụy Đằng.
Đã như vậy, thì chuẩn bị thêm một con đường tự cứu mình!
……
136: Bồi tội
Ngụy gia, hậu viện.
Cơ Túc gặp được Ngụy Đằng, bất quá không khí hiển nhiên có chút không hòa hợp.
“Cái đồ chó ngươi, lại còn dám tới đây?”
“Ngươi để cho ta giúp ngươi thuyết phục La Yển, kết quả sách lược của ngươi là bỏ tiền ra đền?”
“Đền tiền còn chưa tính, kết quả đền tiền rồi thì Thư cục có kiếm được tiền không?”
“Sao ngươi không đi chết đi, Cơ Túc?”
Ngụy Đằng vừa thấy Cơ Túc, liền chọc bả vai hắn mắng chửi đĩnh đạc.
Trong lòng hắn khổ a!
Ngụy gia chính là Lê quốc đệ nhị đại thế gia, nhưng dòng họ vốn hùng tâm bừng bừng, đối với con cháu gia tộc yêu cầu đặc biệt cao, từ thời thơ ấu liền phải khắc khổ tu luyện, mỗi người đều cho lượng tài nguyên bình thường tu luyện, nếu đến tuổi quy định không đạt tới tinh khí thần tầng 10, sẽ trực tiếp cho đi tham gia quân ngũ, rốt cuộc không được hưởng thụ bất kỳ ưu đãi nào.
Sau khi tới tầng 10, hoặc là tu tập Nho Mặc Pháp, hoặc là tiến vào quân ngũ làm Ngũ trưởng trở lên, điều này cũng dẫn đến Ngụy gia từ binh tới tướng đều tương đối cường hãn. Sức mạnh Ngụy gia cũng bắt nguồn từ đây.
Cho nên làm một đệ tử hoàn khố trong Ngụy gia đã ít lại càng ít, Ngụy Đằng hắn chính là một trong số đó, sau khi đột phá tầng 10, tài nguyên tu luyện của hắn cực kỳ phong phú, thiên phú cộng thêm cố gắng làm cho hắn thoải mái đột phá đến tinh khí thần tầng 11, ở trong số đệ tử gia tộc cũng coi như người nổi bật.
Từ ngày đó trở đi, hắn liền chính thức chơi bời, cố gắng không phải là vì hưởng thụ sao?
Gia tộc cũng có thể dễ dàng tha thứ cho hắn, một là tu vi đích xác không tệ, hai là mấy huynh trưởng của hắn đặc biệt không chịu thua kém, hắn một đứa cháu trai dòng chính tự nhiên cũng có được một ít đặc quyền, thậm chí Thư cục Ngụy gia chỉ để cho hắn lấy tiền tiêu vặt.
Kết quả…...
Thư cục đều bị tên Cơ Túc này phá hủy, chẳng những phá hủy, còn làm mất mặt mình.
Mà mình chẳng những mất đi nguồn tiền tiêu vặt, còn bị phụ thân mắng một trận, mẫu thân chạy đến ngăn cản, cũng bị mắng là con hư tại mẹ. Trong nhà ầm ĩ, đã định đưa hắn đến đất phong làm lính khiến hắn sợ vãi tè, nên mấy ngày nay đều ru rú ở trong nhà, không cả dám ra khỏi cửa.
Kết quả chưa từng nghĩ, tên đầu sỏ gây ra chuyện này tự nhiên còn dám đến tìm mình.
Cơ Túc chỉ cảm thấy bả vai bị chọc đau điếng, nếu trước kia hắn tuy rằng cũng sẽ nhịn xuống, nhưng cũng sẽ nổi điên.
Nhưng hiện tại, hắn tự nhiên không một chút tức giận, chỉ cười ha hả nói: “Đây không phải là tìm Ngụy huynh bồi tội sao? Ngụy huynh đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với ta!”
“Ha ha! Bồi tội? Ngươi có thái độ bồi tội sao?”
Ngụy Đằng vừa thấy Cơ Túc liền tức giận đến đau dạ dày, nếu không phải động thủ ở nhà sẽ bị treo cổ, hắn đã sớm đánh cho Cơ Túc liệt giường, dù sao tinh khí thần toàn bộ tầng 11, cũng không phải Cơ Túc có thể so sánh.
Lần này vì bồi tội cho Ngụy huynh, ta cố ý chuẩn bị một bảo bối tốt, cũng không biết Ngụy huynh có nguyện ý tha thứ cho tại hạ hay không!”
“Hả? Bảo bối gì?”
Ngụy Đằng hứng thú, hắn thích nhất là bảo bối.
Cơ Túc cười nói: “Ta dẫn Ngụy huynh đi xem!”
“Vậy mau đi thôi!”
Ngụy Đằng đang bước bỗng ngừng lại, đánh giá Cơ Túc từ trên xuống dưới: “Không có lợi không dậy sớm, Cơ Túc ngươi lại là hạng người qua cầu rút ván. Nói đi, bỗng nhiên nịnh bợ ta như vậy là vì cái gì!”
Cơ Túc vỗ tay khen ngợi: “Ngụy huynh quả nhiên thông tuệ, khó trách được Ngụy gia trên dưới sủng ái! nếu đã bị Ngụy huynh nhìn thấu, vậy ta liền nói thẳng! Ngụy huynh cũng biết, lần này Thư cục ta chẳng những thua thiệt rất nhiều tiền, còn để Càn quốc kiếm được đơn đặt hàng, hiện tại mẫu quốc đối với ta ý kiến rất lớn.”
Ta tự biết không có tư cách yêu cầu Ngụy huynh làm cái gì, bất quá Ngụy gia từ trước đến nay đối với Viêm quốc ta rất có hảo cảm, bất kể là biên cảnh Trần Binh đối với Càn quốc uy hiếp, hay là cùng thương hào Viêm quốc liên thủ đối phó Hàn gia, đều có thể khiến Viêm quốc ta giảm bớt bao nhiêu mối họa vùng biên. Cho nên Cơ mỗ lần này đến đây, chỉ là hy vọng ngày sau Ngụy huynh cầm quyền, không nên thay đổi sách lược này.
Nếu thật bởi vì một mình ta, khiến cho mẫu quốc gặp tai ương vậy ta thật đúng là thành tội nhân của quốc gia rồi!”
Một phen lời lẽ tha thiết, nịnh bợ đến sùi cả bọp mép.
“Chúng ta là những quân tử chân chính, không thể vì tư lợi của bản thân mà chi phối quyết sách gia tộc? Điểm ấy ngươi có thể yên tâm, nhưng rốt cục có tha thứ cho ngươi hay không thì cứ phải xem bảo bối rốt cục là cái gì?”
Cơ Túc cúi người cười nói: “Không bằng Ngụy huynh ở Lộc phòng chờ một chút, lát nữa ta sẽ đưa bảo bối tới!”
Lộc phòng!
Mắt Ngụy Đằng sáng rực, Lộc Phòng chính là nơi để cho các đệ tử hoàn khố (những tên ăn chơi tráng táng) mua vui, thanh sắc khuyển mã đều có, hơn nữa ai cũng đều là đỉnh cấp.
Cơ Túc dám đưa đến Lộc phòng, phỏng chừng thật đúng là có đồ hay.
“Được! Vậy ta sẽ chờ ngươi!”
Đại môn Ngụy phủ, một người cưỡi ngựa đi về phía Bắc, thẳng hướng Lộc phòng.
Cơ Túc nhìn bóng lưng hắn phóng ngựa rời đi, không khỏi mỉm cười.
Nửa canh giờ sau.
Trong lúc Ngụy Đằng lo lắng chờ đợi, Cơ Túc rốt cục tới, phía sau hắn có mấy tùy tùng, tùy tùng chậm rãi đặt một cái rương sắt lớn xuống.
“Trong này là cái gì?”
“Ngụy huynh mở ra xem liền biết!”
Cơ Túc mỉm cười, hướng hắn làm ra thủ thế mời.
Ngụy Đằng sớm đã sốt ruột không nhịn được, trực tiếp đẩy hắn qua một bên, vận đủ khí lực mở nắp rương ra.
Sau đó, hắn liền thấy được một tiểu mỹ nhân chân tay luống cuống.
Nàng thần sắc kinh hoàng, giống như một con nai con bị thương, có lẽ là thời gian dài không thấy ánh sáng, sắc mặt của nàng hơi có chút tái nhợt, càng khiến người ta thương xót.
137: Miêu nữ