Chủ yếu lần này sai lầm của mình quá thái quá, Càn Quốc lấy được những đơn hàng này, mặc dù không giải quyết được vấn đề tài chính, nhưng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như tìm không được thủ đoạn khác lấy công chuộc tội, chỉ sợ mình sẽ bị tôn thất bỏ rơi.
Kế hoạch này là cơ hội của mình, nhưng chỉ cần thất bại, liền dường như là cục diện hẳn phải chết, hắn rất khó hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Công tử, truyền tấn phù sáng rồi!
Cơ Túc trong lòng chợt lạnh, âm thanh này chính là giám sự sứ quán, phụ trách giám thị nhất cử nhất động của sứ quán, hơn nữa khống chế tất cả truyền tin phù.
Tình huống sứ quán, do hắn trực tiếp báo cáo cho Viêm Vương, ngay cả Cơ Túc muốn dùng truyền tấn phù liên hệ với mẫu quốc, cũng phải xin hắn phê chuẩn.
Truyền tấn phù sáng lên, chứng tỏ tất cả tình huống ở đây đều đã bị Viêm Vương biết.
Cái này cũng quá nhanh đi!
Sắc mặt Cơ Túc có chút khó coi, nhưng chỉ có thể cắn răng nói: “Tới ngay!
15 phút sau.
Cơ Túc thay một thân áo choàng trang trọng, xuất hiện trong phòng nghị sự sứ quán, rót một tia chân khí vào trong truyền tấn phù lơ lửng giữa không trung, trong khoảnh khắc hồng quang tràn ngập, ở trên không trung chậm rãi ngưng tụ thành hình tượng một người đàn ông trung niên.
Vô liêm sỉ!
Hư Ảnh cũng chưa thành hình, tiếng mắng đã tới trước: “Viêm quốc mặc dù thế yếu, nhưng Cô tốt xấu cũng coi như một người trung hưng chi chủ, làm sao lại sinh ra một con lừa ngu xuẩn như ngươi? Biết vậy, năm đó Cô dìm chết ngươi trong chậu nước tiểu rồi”
“Ngươi là một quốc công tử, ăn nhiều tài nguyên như vậy, cũng chỉ có ngưng khí đột phá tầng 11, ngươi ăn nhiều đồ vật như vậy, cũng chỉ ị ra phân thôi à?
Coi như là gia súc, ăn những tài nguyên này đều có thể thành hung thú? Sao ngươi lại rác rưởi như vậy? Động tới là nhắc tới Doanh Vô Kỵ, tên Doanh Vô Kỵ phế vật kia, là người bình thường có thể so sao?
Tu vi không ra sao ta cũng không nói ngươi, dù sao ngươi vỗ ngực nói mình có thiên phú buôn bán, kết quả thì sao?
Bỏ tiền ra để phá hủy sản nghiệp Càn Quốc, kết quả thì sao? Ngươi đốt càng nhiều tiền, Càn Quốc kiếm càng nhiều tiền! Cái này nếu lại thả ngươi ở Lê quốc vài năm nữa, Càn quốc không phải thành chư hầu giàu nhất hả?
Nếu không là bộ dạng ngươi cùng ông mày giống nhau, ông mày thật cho rằng ngươi là dòng giống của Doanh Việt, không phải gián điệp sao có thể làm ra loại chuyện này?
Nhưng mặt ngươi giống cha ngươi như vậy, sao làm việc lại không giống cha ngươi chút nào chứ? Ông mày quần thủng đít còn chưa thay đã chia sẻ nỗi lo với gia gia ngươi, mấy chục năm qua cũng chưa từng làm qua chuyện uất ức như ngươi!
Thật mẹ nó phế vật, ngươi nói việc này giải quyết như thế nào đi!
Viêm Vương mắng xong, vẫn thở hổn hển, hờn dỗi trong bụng còn chưa xả ra hết, nhưng từ ngữ đã dùng hết mà hờn dỗi còn chưa tuôn hết, chỉ hận mình làm chính sự quá sớm, không có thời gian đọc sách cho tử tế.
Cơ Túc quỳ trên mặt đất, Viêm Vương chỉ tuôn ra khoảng 300 ngắn ngủn chữ mà khiến cho mặt hắn mọc thêm mười mấy cái mụn.
Trong lòng hắn nín thở, nhưng chỉ có thể ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Phụ vương thứ tội!”
“Thứ tội? Thứ tội cái con mẹ nhà ngươi!”
Viêm Vương tức điên: “Đúng là con mẹ đứa phế vật. Lúc mắng ngươi chỉ biết giơ mặt qua, còn không tự biết tát vào mặt mình. Nói thật cho ngươi biết, hiện nay tông thất có ý kiến với ngươi rồi”
Trong vòng 1 tháng này, ngưng tụ tam phẩm linh thai, đoạt được một đạo Bách gia khí vận, hoặc là làm phế Sản nghiệp Càn quốc, ba chuyện này ngươi ít nhất phải hoàn thành một chuyện, bằng không thu thập đồ đạc trở về Viêm quốc đi, dù sao con ta nhiều, tùy tiện đổi ra một một đứa thay thế ngươi. Đỡ cho ngươi thành đệ nhất đại công thần đưa Càn quốc quật khởi, lão Cơ gia chúng ta không thể chịu được mất mặt mũi thế này!”
Về Viêm Quốc!
Cơ Túc hoảng sợ: “Vậy sau khi về Viêm quốc con sẽ làm gì?
Viêm Vương phun một ngụm nói: “Mục Thành cũng không tệ, ban cho ngươi đất phong”
Mục Thành!
Cơ Túc nhất thời mặt thộn ra, Mục Thành là một tòa thành nhỏ ở biên giới Viêm Càn, một vùng đất đúng kiểu chó ăn đá gà ăn sỏi, hơn nữa bên cạnh Càn Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể đánh trận, trong 100 năm qua đã từng có ba lần rơi vào trong tay Càn Quốc, mỗi lần đều có một đống quý tộc bị giết.
Đi Mục Thành, khác gì như bị lưu đày.
Một tháng ngưng tụ tam phẩm linh thai, đoạt được một đạo Bách gia khí vận, hay là phế bỏ Sản nghiệp Càn quốc, cái này mẹ nó chuyện nào mình có thể hoàn thành?
Cơ Túc luống cuống: “Phụ vương…...”
Ta không phải chưa từng cho ngươi cơ hội!
Viêm Vương hiển nhiên không có ý muốn nghe hắn giải thích, vung tay lên trực tiếp cắt đứt truyền tấn.
Cơ Túc ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro tàn, trong đầu trống rỗng, chẳng lẽ tiền đồ của mình cứ như vậy chôn vùi?
Mình ở Lê quốc chịu nhục nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có giá trị? Sớm biết như thế, năm đó mình nên vùi đầu vào chậu tiểu chết luôn cho rồi!
Trong lúc nhất thời, hắn bị tuyệt vọng cùng vô lực bao phủ.
Thật lâu thật lâu, hắn mới khôi phục một ít năng lực suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía giám sự, âm thanh run rẩy nói: “Thất thúc, tôi muốn Cửu Viêm tuyệt mạch!
Cửu Viêm Tuyệt Mạch chính là bí pháp tiêu hao sinh mệnh đổi lấy thực lực và thiên phú, chính là bí mật bất truyền của Cơ gia Viêm quốc.
Tên như ý nghĩa, Cửu Viêm tuyệt mạch chính là đem chín loại hỏa diễm khác nhau dung hợp ở trong kinh mạch, chỉ cần thành công, uy lực của thuộc tính chân khí hỏa sẽ tăng lên ít nhất bốn lần, trong vòng một tháng đột phá tới tam phẩm linh thai cũng không phải là không có khả năng.
Cửu Viêm tuyệt mạch cực kỳ bá đạo, nhưng Cơ gia tam phẩm linh thaip ít lại càng ít, không phải bởi vì cái gì khác, hoàn toàn là bởi vì tỷ lệ tử vong quá cao.
118: Tìm Lý cô nương cầu hôn
Chương 118�:��Tìm Lý cô nương cầu hôn
Chân khí hỏa thuộc tính vốn bá đạo, người tu tập nhất định tính tình nóng nảy.
Cửu Viêm Tuyệt Mạch càng cực đoan, chân khí hơi mất khống chế kinh mạch sẽ đều bị đốt mà chết.
Đây chính là bức người nóng nảy nhất đi tu tâm dưỡng tính.
Giám sự không khỏi nhìn Cơ Túc một cái: “Tu tập Cửu Viêm tuyệt mạch cửu tử nhất sinh, ngươi có thể khống chế tính tình của mình?”
Cơ Túc chỉ vào mụn trên mặt mình, buồn bã cười: “Trong khoảng thời gian này, ta phát hiện ta đặc biệt có thể nhịn! Nếu ta lớn lên ở Lê quốc mà không tu được, Cơ gia e là không ai có thể luyện thành”
Giám sự: “......”
Thật đúng là con mẹ nó có đạo lý!
Trong tất cả các nước chư hầu, Viêm quốc cần xem sắc mặt nhất chính là Lê quốc, Cơ Túc sống có bao nhiêu nghẹn khuất hắn đã tận mắt nhìn thấy.
Tiểu tử chân khí này sở dĩ chậm tiến bộ, rất có thể chính là bởi vì hờn dỗi tích tụ quá nhiều, hắn tu luyện Cửu Viêm tuyệt mạch cũng hợp, ít nhất có thể làm cho tỷ lệ thành công tăng từ 10% lên đến ….25%.
Giám sự gật gật đầu: “Đêm nay đừng ngủ, ta truyền cho công tử!
“Được!”
Cơ Túc cắn răng, so với việc mạo hiểm với Hàn gia, hắn vẫn có khuynh hướng tu luyện Cửu Viêm Tuyệt Mạch hơn, nếu tu không được thì đi tìm Hàn gia cũng không muộn.
Hơn nữa…...
Cô nương Lý gia kia, trong khoảng thời gian này có thể đi tìm nàng song tu.
……
Sáng sớm hôm sau.
Doanh Vô Kỵ tinh thần sảng khoái rời giường, hắn hiện tại không thiếu tiền, nên dùng thuốc trị thương tốt nhất, vẻn vẹn một đêm miệng vết thương cũng đã kết vảy, thậm chí có xu thế tróc ra.
Ngâm nga khúc nhạc, mới vừa thị sát Thư cục một vòng, liền thấy Ngô Đan vành mắt thâm quầng xông vào, vừa nhìn tiểu tử này liền một đêm ngủ không ngon giấc.
Ngô Đan nắm chặt tay kích động nói: “Ô Kê ca! Đệ nghĩ kỹ rồi, hôm nay đi tìm Lý cô nương cầu hôn!
...........
Doanh Vô Kỵ nhìn hai mắt tràn đầy tơ máu của Ngô Đan, không khỏi bĩu môi: “Ngươi không phải đã sớm hạ quyết tâm muốn bám váy đàn bà rồi sao, sao lại phải cân nhắc hẳn một đêm?”
Ngô Đan hắn gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật vấn đề này đệ rất rối rắm, bởi vì luôn cảm giác nếu chỉ là vì bám váy, chính là khinh nhờn Lý cô nương”.
Doanh Vô Kỵ: “......”
Giỏi lắm chàng trai!
Các người một ngày làm hơn 9 lần, cậu nói với tôi đây là báng bổ cô nàng?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lại không giống như đang nói chơi.
Doanh Vô Kỵ không khỏi có chút ngạc nhiên, tuy nói lễ pháp thời đại này còn không có nghiêm khắc lắm với phụ nữ như vậy, kết hôn ly hôn tái hôn đều tương đối tự do, nhưng loại mãnh nữ một đêm phải nhiều lần như vậy vẫn có chút hiếm.
Hơn nữa…... Ngô Đan, một tên ngựa vía như vậy, giống như biến thành một thằng bé ngây thơ.
Có một nói một, có chút thái quá.
Doanh Vô Kỵ hỏi: “Động chân tình?”
Ừm!
Ngô Đan Trọng gật đầu: “Đệ thật tâm muốn cưới nàng, coi như nàng không phải người Lý gia, đệ cũng sẽ cầu thân với nàng!”
Doanh Vô Kỵ chép miệng: “Vậy nàng thì sao? Đệ cảm giác nàng là thật tâm đối với ngươi sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tinh thần Ngô Đan có chút phấn khởi, ngữ khí vô cùng chắc chắn.
“Đệ chắc chứ?”
“Đệ chắc”
“Đệ nói tỉ mỉ cho ta nghe xem!”
“Cái này, thật ngại quá. Nàng nói lời đệ quá ngọt ngào, nói ra …”
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của tên chuyên gia chơi gái, Doanh Vô Kỵ rơi vào trầm mặc.
Nói thật!
Hắn sợ huynh đệ quá khổ, cũng hi vọng huynh đệ của mình có Land Rover cưỡi, nhưng Lý gia cô nương này… không khỏi có chút quá nhiệt tình!
Ngô Đan người này rất nghĩa khí, điểm ấy tuyệt đối không thể bôi nhọ, bằng không hắn cũng không có khả năng chơi với Ngô Đan.
Có thể nói, Ngô Đan muốn nghĩa khí có nghĩa khí, muốn nhan sắc có nghĩa khí, muốn tu vi có nghĩa khí, muốn hậu trường có nghĩa khí, muốn…...
Cho nên cô nương Lý gia này vì sao yêu đến chết đi sống lại như vậy?
Nghĩa khí sao?
Hẳn là chỉ có nữ tử trên Lương Sơn đem nghĩa khí trở thành tiêu chuẩn chọn vợ gả chồng?
Doanh Vô Kỵ đúng là có một chút chua xót như vậy, nhưng hắn thật không phải tâm lý âm u, hơn nữa căn cứ kinh nghiệm của hắn, quả thực là có mùi vị của lừa đảo đa cấp.
Bất quá huynh đệ mình tâm tư có chút mẫn cảm, loại lời này đương nhiên không thể nói thẳng, hắn suy nghĩ một lát mới hỏi: “Vậy ngươi tính cầu hôn như thế nào?”
Ngô Đan chỉ vào xe ngựa bên ngoài Sứ quán Ngô quốc: “Đệ lôi hết của cải cất giữ ra, hôm nay tính đưa hết cho nàng!”
Lễ vật đích xác khá nặng đô.
Doanh Vô Kỵ lại hỏi: “Vậy hôm nay đệ chuẩn bị khi nào đi? Để ta đi cùng xem một chút”
“Được thôi!”
Ngô Đan vừa nghe huynh đệ tốt muốn chứng kiến giờ khắc này, không khỏi có chút cảm động: “Buổi tối đi! Tối qua đệ làm rất nhiều hoa đăng, thích hợp buổi tối thả bay lên trời, đến lúc đó cho nàng sự vui mừng!”
“Hoa đăng? Đệ còn biết làm hoa đăng? Mau để cho ta nhìn xem!”
Doanh Vô Kỵ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên thật thà này còn lãng mạn tinh tế phết.
119: Thả hoa đăng