Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 103: Người trẻ tuổi lê quốc

Chương Trước Chương Tiếp

Lông mày Doanh Việt nhíu lại, thang cảm xúc lại chậm rãi trướng lên, ông ta là thật sự tức giận, vẫn đột phá đến 80, không ngừng nhảy ra điểm thuộc tính.

Ánh mắt ông ta càng lúc càng lạnh lùng: “Cho nên ngươi dùng bách tính của 4 tòa thành phía Đông để cùng Cô đàm phán?”

Doanh Vô Kỵ ánh mắt không lảng tránh, lúc này hỏi ngược lại: “Cho nên bệ hạ tình nguyện để dân chúng bốn thành phía đông chết đói, cũng không muốn con có được chút địa vị nào uy hiếp đến Doanh Vô Khuyết?”

Làm càn!

Doanh Việt giận không kềm được, lật tung hết đồ trên bàn, hai tay chống lấy bàn, trợn mắt nhìn Doanh Vô Kỵ, thở hổn hển: “Ngươi cùng Vô Khuyết đều là công tử Đại Càn ta, không phải là dắt tay nhau cùng vì Đại Càn mà ngược lại lục đục với nhau!”

Doanh Vô Kỵ cũng tức quá hóa cười: Bệ hạ, ngài nói như vậy thì những công tử bị người dẫm lên xác để leo lên vương vị nghe được thì có tức quá sống lại không? Dắt tay nhau cống hiến cho Đại Càn? Ngài đánh rắm xong thì ngài có tự ngửi không? Làm phiền ngài liếc mắt một cái, Sứ quán Càn Quốc to như vậy, ngoại trừ tôi có một tiểu thị nữ này, còn có người nào là người của tôi?”

Hiện tại ông mày còn không dám ngủ ở sứ quán! Ông mày sợ! Ông mày không ngủ được! Ông nói ngược lại thì nghe nhẹ nhàng, hai anh em dắt tay nhau cống hiến cho Đại Càn, lời này của ông, không bằng tháo của ông mày ra một cái xương sườn, hầm cho Doanh Vô Khuyết bồi bổ thân thể, như vậy tốt xấu cũng coi như góp một phần sức lực cho vị Thánh chủ tương lai chấn hưng Càn quốc!

Mẹ nhà nó chứ! Ông mày ngày đêm nghiêm túc bàn chuyện làm ăn cho các ngươi, các ngươi lại dạy ông mày làm chó cho người ta như thế nào! Không hầu đít chúng mày nữa, muốn làm gì thì làm, cáo từ!”

Dứt lời, kéo lấy cổ tay tiểu thị nữ rời đi!

Công Tôn Lệ lúc này ra roi ngăn cản, đồng thời ngưng tụ một giam cầm mới.

Nhưng Doanh Vô Kỵ cùng Bạch Chỉ phản ứng nhanh hơn, trực tiếp sấn tới nghênh đón, Doanh Vô Kỵ chân khí kích động, một cái tát vỗ vào lồng giam màu vàng, vận luật đặc thù làm cho lồng giam màu vàng trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, vào lúc này đồng thời kiếm khí Bạch Chỉ cũng đem roi xoắn thành từng mảnh vụn.

Công Tôn Lệ sắc mặt đại biến, một chưởng đánh tan giam cầm? Cái này, cái này chỉ có cao thủ có lý giải cực kỳ tinh thâm đối với giam cầm mới có thể làm được, hắn, hắn cũng là tu Pháp thuật pháp gia?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, hai thanh kiếm liền đồng loạt gác ở trên cổ của hắn.

Tuy rằng hắn đã đột phá Ngưng Khí tầng 12, nhưng cùng người tu luyện khác chênh lệch phải đến Cảnh giới Thai Thuế sau này mới có thể có cách biệt, hiện tại đồng thời đối mặt Bạch Chỉ cùng Doanh Vô Kỵ thật sự có chút quá sức, nhất là Doanh Vô Kỵ… Thực lực chân thật vượt qua dự tính nhiều lắm, liền xem biểu hiện vừa rồi, chỉ sợ tinh khí thần cũng đã đột phá tầng 11 rồi!

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toát ra, hắn sợ Doanh Vô Kỵ mất đi lý trí cho mình một nhát.

Doanh Vô Kỵ liếc hắn một cái, chợt thu kiếm, xoay người nhìn Doanh Việt: “Phụ vương! hôm nay Thư cục thành công, ngày sau việc làm ăn khác cũng sẽ thành, Càn Quốc muốn tùy thời có thể lấy đi, nhưng điều kiện tiên quyết là để cho người Doanh Vô Khuyết trong sứ quán hết thảy cút đi!

Việc làm ăn hôm nay chúng ta đàm phán thất bại, nhưng không cản trở ông cân nhắc việc làm ăn lớn hơn này. Đương nhiên, nếu ông đối với ta không hài lòng, tùy thời có thể đem ta áp giải về Càn quốc. Đương nhiên cũng có thể nhịn đến khi quốc lực khôi phục, phái người ám sát ta nhân cơ hội đó phát động binh lực đối với Lê quốc. Ta chờ ông trả lời, tạm biệt!”

Nói xong, liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ, nghênh ngang rời khỏi sứ quán Càn Quốc.

Lần này mặc dù không có như nguyện lấy được thương ấn, nhưng hoàn toàn thăm dò rõ ràng hư thực của Doanh Việt.

Khi ngươi biết điểm mấu chốt của một người, cho dù hắn giương nanh múa vuốt thế nào, cũng bất quá là một con hổ giấy, tựa như Doanh Việt hôm nay, cho dù là bị chỉ vào mũi mắng, cũng chỉ dám dùng “hình phạt 20 roi” để cứu vãn mặt mũi.

Chỉ cần một vụ làm ăn nữa lại thành công, thương ấn tất nhiên sẽ rơi vào trong tay mình, những con ruồi nhảy tới nhảy lui kia cũng chỉ có một con đường là cút đi.

Sau khi ra cửa, Doanh Vô Kỵ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi lạnh ào ạt từ trán rơi xuống.

Làm màu vốn là một chuyện rất sảng khoái, nhưng dưới uy áp Cảnh giới Ngộ Thần giẫm lên dây thép làm màu thật sự có chút mệt mỏi, hơn nữa bị 20 roi, thân thể thật sự có chút không chịu nổi.

Trước mắt tối sầm, liền ngã xuống, chưa từng nghĩ đầu nhào vào một cái ôm mềm mại, ấm áp

“Vô Kỵ, đệ làm sao vậy? này, này chuyện gì xảy ra, đệ như thế nào bị đánh thành như vậy!”

Hoa Triều tỷ, sao tỷ lại ở đây?

Doanh Vô Kỵ chậm rãi mở mắt, thấy được đôi mắt tràn đầy đau lòng của Hoa Triều.

Hoa Triều hốc mắt đỏ lên, mơ hồ rưng rưng nước mắt: “Ta lo lắng cho đệ! Đệ vừa đi ta liền theo tới, canh cửa không cho ta vào, ta chỉ có thể ở cửa chờ. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đệ…”

Doanh Vô Kỵ chỉ cảm thấy hư thoát, cười khoát tay áo: “Không có gì đáng ngại, chúng ta về nhà đi!”

Uh!

Hoa Triều gật mạnh đầu: “Về nhà!”

.........

108: Ngu xuẩn như ngươi thì tốt rồi

Sứ quán Càn Quốc.

Yên lặng như tờ.

Người Càn Quốc ở đây đều đứng ngây ngốc, gần như không dám thở, từng người cúi đầu, ai cũng không dám nhìn Doanh Việt trong hư ảnh.

Doanh Việt đôi mắt hổ ẩn giận, lại một câu cũng không nói.

Thật lâu, thật lâu!

Ông ta quay đầu lại, ánh mắt rơi vào một bóng người, khẽ cười nói: “Để khách quý chê cười!”

Mọi người nhao nhao nhìn lại, lúc này mới phát hiện người trẻ tuổi Lê quốc kia vẫn luôn ở đây.

108: ngu xuẩn như ngươi thì tốt rồi

Triệu Ninh đi về phía trước vài bước, mặt mang nụ cười mà chắp tay: “Đúng lúc bái phỏng, không có ý mạo phạm, Càn Vương thứ lỗi!”

Doanh Việt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt không khỏi có chút kinh dị: “Tuổi còn trẻ khí độ bất phàm, rất có phong phạm của một vị bạn cũ năm đó, ngươi là Thái tử hay là Bình Lăng Quân?”

Nghe nói như thế, trong lòng Triệu Ninh không khỏi nhảy dựng, dung mạo của mình đã thay đổi khác biệt rất lớn so với trước kia, vì sao Doanh Việt còn có thể hỏi ra vấn đề này.

Nàng cười lắc đầu: “Ta bất quá là hạng người vô danh trong tông thất, sao có thể cùng Thái tử và Bình Lăng Quân đánh đồng, Càn vương khen sai rồi!”

Ồ…...

Doanh Việt như có điều suy nghĩ, chợt nói: “Tuổi còn trẻ mà khí lực tràn đầy, sau khi đột phá thai thoái cảnh ít nhất tam phẩm linh thai, mặc dù không phải tôn thất cũng rất có triển vọng, cũng không cần tự coi nhẹ mình, tôn thất có nhân tài như thế, cũng là phúc khí của Lê vương các người”.

Cái này…...

Trong lòng Triệu Ninh có chút lầm bầm, ánh mắt Doanh Việt cũng không khỏi quá kinh khủng.

Nàng không muốn ở lại dây dưa, chỉ là cười nói: “Mượn cát ngôn của Càn vương! hôm nay quý quốc phụ tử quân thần nói chuyện phiếm, Triệu mỗ vô ý nhìn trộm, ngày sau nhất định kín miệng như bưng, cáo từ!”

Sau khi Doanh Việt gật đầu, nàng liền nhanh chóng rời khỏi sứ quán.

Doanh Việt quét nhìn một lượt mọi người trong sứ quán, bình thản nói: Chuyện thư cục về sau để thuận theo tự nhiên, cho dù hôm nay, chưa thuộc về Càn Quốc nhưng sớm muộn có một ngày sẽ thuộc về Càn, nếu ai ác ý xen vào, sẽ nghiêm trị theo luật, các ngươi đã rõ chưa?”

Giọng nói nhẹ nhàng, không nhìn ra chút tức giận nào, giống như vừa rồi người tức giận không phải là ông ta.

Tuân Chí Doãn có chút luống cuống, theo bản năng liếc mắt nhìn Công Tôn Lệ một cái, nhưng tên này lại dạ dan vâng lời, căn bản không có ý nhìn lão ta.

Doanh Việt tiếp tục nói: “Việc cấp bách vẫn là Bách gia thịnh hội, Nho Mặc trong lãnh thổ Càn quốc không hưng, bị chư quốc coi là hổ lang chi quốc, Công Tôn Lệ!”

Có thần!

Công Tôn Lệ tiến lên một bước.

Doanh Việt trầm giọng nói: “Thịnh hội lần này ngươi đã đại biểu pháp gia, thì không nên làm mất uy danh của pháp gia. Giành về Bách gia khí vận, một nửa mang về nước, một nửa cho ngươi trùng kích nhị phẩm linh thai!”

Công Tôn Lệ nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, vội vàng gật đầu: “Đa tạ bệ hạ!”

Hắn sớm đã đạt tới Ngưng Khí tầng 12, chỉ cần đột phá Cảnh giới Thai Thuế chính là tam phẩm linh thai, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ.

Mấy năm nay tu vi dừng lại không tiến lên, trong lòng hắn cũng nghẹn khuất, nhưng hắn muốn đánh cược một lần với nhị phẩm linh thai, nếu thật có thể đạt được mấy đạo Bách gia khí vận, nói không chừng thật sự có khả năng!

Về phần Doanh Vô Kỵ…...

Hắn có chút không dám xằng bậy, bởi vì công tử này đã hoàn toàn mất khống chế. Không chỉ có Doanh Vô Kỵ, ngay cả biểu hiện phía sau Doanh Việt, cũng khác một trời một vực với dự liệu của hắn. Hắn hiện tại có chút hoảng, cảm giác Doanh Việt cũng không phải như mình hiểu rõ.

Doanh Việt khoát tay áo: “Cô mệt, đều giải tán đi!”

Nói xong, liền khoát tay áo, hư ảnh trong khoảnh khắc tan thành mây khói, truyền tấn phù cũng hóa thành tro bụi.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đều tự tản đi.

Công Tôn Lệ cũng xoa xoa cái cằm hơi đau, chuẩn bị rời đi.

Tuân Chí Doãn vội ngăn hắn lại: “Thượng sứ! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Công Tôn Lệ nghi hoặc: “Cái gì nên làm cái gì bây giờ?

Hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy bệ hạ cũng không phạt hắn, nếu để mặc hắn tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Công Tử Vô Khuyết!”

Công Tôn Lệ lắc đầu: “Mấy chuyện làm ăn, chỉ là mấy thương hộ, làm sao lay động được địa vị công tử Vô Khuyết? huống chi bệ hạ đều hạ lệnh, Tuân đại nhân còn muốn kháng mệnh sao? ta biết ngươi muốn nịnh bợ công tử Vô Khuyết, nhưng vì thế vứt bỏ tánh mạng thì không đáng giá!”

Hắn vỗ vỗ mặt Tuân Chí Doãn, liền trực tiếp rời đi.

Tuân Chí Doãn tức giận đến mặt trắng bệch, thầm mắng một tiếng đúng là đồ ba phải, liền nhanh chóng về tới phòng mình.

Vừa đẩy cửa ra, hắn liền nhỏ giọng gọi.

Thượng sứ!

Thượng sứ!

Âm thanh tuy rằng thấp, nhưng trong giọng nói tràn đầy lo lắng và khủng hoảng.

Lần này hắn gọi thượng sứ đương nhiên không phải là Công Tôn Lệ, mà là Thiết Ngưu vẫn luôn ẩn núp trong sứ quán.

So với thế lực đứng ở lập trường quốc gia ủng hộ Doanh Vô Khuyết như Công Tôn Lệ, Thiết Ngưu này mới là tâm phúc chân chính của Doanh Vô Khuyết.

Đừng la nữa, ta biết hết rồi!

Một thân ảnh chợt xuất hiện.

Thiết Ngưu vẫn ăn mặc cực kỳ mộc mạc như trước, chợt nhìn còn tưởng rằng là lão nông chui ra từ ruộng, nhưng thần sắc dữ tợn trên mặt lại không hề hàm hậu cùng giản dị như nông dân.

Tuân Chí Doãn cẩn thận hỏi: “Thượng sứ, chuyện vừa rồi, ngài đều nhìn thấy?

Thiết Ngưu không kiên nhẫn mắng: “Nói nhảm! Ta cũng không mù!”

Vậy chúng ta…...

“Chuyện Thư cục về sau cũng đừng dính dáng, nếu như ngươi lại hành động thiếu suy nghĩ, để cho công tử mất sự tín nhiệm của bệ hạ, ngươi dứt khoát cũng đừng trở về Càn quốc.”

Ta…...

Tuân Chí Doãn nghẹn một chút, vội vàng đem cục tức nuốt xuống, chỉ cảm thấy ngực buồn bực đến khó chịu, nhưng vẫn là cười làm lành nói: “Thượng sứ! nói cũng không thể nói như vậy, ta đây không phải là vì công tử mà dốc sức sao, ta làm sao làm chuyện bất lợi đối với công tử!”

“Biết rồi!”

Thiết Ngưu có chút không kiên nhẫn, nhìn ra được chuyện xảy ra hôm nay, khiến cho hắn cũng cảm thấy có chút bất an.

Tuân Chí Doãn nhỏ giọng nói: “Dù sao chỉ là mấy vụ làm ăn, chẳng bằng cứ mặc kệ cho Công Tử Vô Kỵ…”

“Hả?”

Thiết Ngưu cười nhạo cắt ngang: “Chỉ là làm ăn? Nếu Doanh Vô Kỵ cũng ngu xuẩn như ngươi thì tốt rồi!

Tuân Chí Doãn nghẹn lời không biết nói gì cho phải.

109: Đôi tình nhân cuồng nhiệt

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)