...
“Nếu đã tới đây rồi thì đừng vội đi.” Ma Hoàng hòa nhã nhìn Vương Phú Quý, giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện với tiểu bối nhà mình: “Bản hoàng đã lâu không gặp đứa trẻ thú vị như ngươi rồi. Biết đánh cờ không?”
“Cái này... Biết một chút.” Vương Phú Quý liếc nhìn sắc mặt của hắn, thong dong bình tĩnh, khách khí khí nói: “Bệ hạ nếu có hứng thú, ngoại thần có thể đánh hai ván cờ.”
“Không hứng thú.” Ma Hoàng lắc đầu nói: “Bản hoàng từ trước đến nay không tĩnh tâm, phiền nhất là chơi cờ, cũng rất không quen nhìn những gia hỏa đang đánh cờ, ra vẻ cao thâm khó đoán kia.”
Vương Phú Quý im lặng không nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây