Đêm nay, khu vực Thúy Vũ hồ đã định trước không được yên bình, lượng lớn nhân thủ trèo đèo lội suối tìm kiếm, kết quả không chỉ không tìm thấy bóng người, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có tìm được.
Khi trời tờ mờ sáng, mấy người Dữu Khánh quay trở lại Thúy Bích lâu, hoặc đứng tựa lan can, hoặc ngồi trên ngưỡng cửa, hoặc ngồi trên bậc cấp, tâm tình đều rất nặng nề, nếu Tiểu Hắc thật sự xảy ra vấn đề gì đó không mong muốn, bọn hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào với Đại Hắc.
Nhất là Nam Trúc, mặt mày ủ rũ, đầy ảo não, hối hận không nên cổ động Tiểu Hắc đi làm việc tầm bậy, không đi tự nhiên sẽ không xảy ra việc này.
Thấy tình trạng mọi người như vậy, Tô Bán Hứa lên tiếng trấn an: “Mọi người đừng có lo lắng, nếu thật sự là vì giết người, sẽ không lén lút bắt người đi làm gì.”
“Tô chưởng sự nói có lý.” Thời Giáp gật đầu tán thành, lại quan sát thấy thần sắc của mọi người, lão cất lời thăm dò: “Chỉ là, không biết là nhằm vào nữ nhi của Phượng Tàng Sơn hay là nhắm vào tiểu hài tử. Phía bên các ngươi không có xung đột lợi ích với ai tại Phượng tộc chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây