Vào trong tiểu viện, ngồi xuống, Trùng Nhi dâng trà, giữa khách và chủ không có chút gò bó nào, đều khá tùy ý.
Diệp Điểm Điểm bưng trà phẩm trà, thờ ơ quan sát hai nam nhân nói chuyện phiếm với nhau, khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên mỉm cười, nàng ta có thể cảm nhận được Dữu Khánh rất vất vả mới có thể ứng phó được với trượng phu của mình.
Theo nàng ta nhìn thấy, Dữu Khánh lớn lên tại nơi thế tục phồn hoa, còn từng vào kinh thi cử, và đã làm quan kinh thành, đọc đủ loại thi thư, đó là người được hun đúc bằng lễ giáo cao cấp, bây giờ cầm trường kiếm dạo bước giang hồ, hành vi có thể trở nên phóng đãng đến tình trạng như vậy đã là cực hạn. Mà trượng phu của mình thì lớn lên trong bộ lạc tại thâm sơn đại trạch. Hai người hoàn toàn thuộc hai thế giới khác nhau. Bây giờ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, kết quả có thể tưởng tượng được, chỉ có thể là Thám Hoa lang hạ thấp cảm xúc của mình để đón ý nói hùa theo tâm tình của trượng phu mình.
Tất nhiên, Diệp Điểm Điểm cũng cố tình quan sát Dữu Khánh, nàng ta phát hiện ra ngoại trừ cặp ria mép được cắt tỉa gọn gàng, cái khác phương diện đều lôi thôi lếch thếch, nét non trẻ trên gương mặt cũng đã mất đi rất nhiều, dần dần trở nên trưởng thành và nam tính hơn, dù sao, đảo mắt đã trôi qua mấy năm rồi, hắn không còn là tiểu lang quân nàng ta lần đầu gặp gỡ hồi đó nữa.
Đối diện với Phượng Tàng Sơn gần như đã không còn lời gì để nói, Dữu Khánh không thể không chuyển đề tài sang Diệp Điểm Điểm, “Tỷ, đã sắp đến ngày sinh nở rồi, sao còn lặn lội xa xôi đến nơi đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây