Sau khi nghe xong những gì cô ta nói, Nhiếp Nhật Phục đứng sừng sững một mình trên đàn tế, ngước nhìn đôi mắt xanh lam đang dao động rất rõ ràng trên không trung, đột ngột toát ra một câu, “Ngươi đang sợ hãi.”
“Sợ hãi?” Giọng nói quyến rũ cười ha hả nói: “Ta có thể bắt hết các ngươi, có thể cởi bỏ cấm chế trên người ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ hãi các ngươi sao?”
Nhiếp Nhật Phục quay đầu lại thoáng nhìn Nam Trúc, rồi chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam kia, “Ngươi hỏi ta làm sao lại đến Nhân gian, ngươi muốn biết bọn họ bằng cách nào vào được Kim Khư và Bách Hoa tiên phủ, là bởi vì ngươi sợ hãi Tiên giới vẫn còn có liên hệ với bên ngoài, ngươi sợ hãi tất cả những gì mình đã làm sẽ bị người có thể nghiêm phạt ngươi phát hiện. Lý lẽ ngươi nói ra miệng không che giấu được sự sợ hãi trong lòng ngươi. Ngươi đang sợ hãi!”
Bị nhận xét như vậy ngay trước mặt mọi người, trong đôi mắt xanh lam lập tức bộc lộ tức giận, giọng nói cũng bộc phát sự giận dữ, “Hừ, tự cho là đúng!”
Những ngọn lửa trong khắp không gian này đột nhiên dao động, chiếc đuôi lông nhung màu trắng mềm mại kia đột nhiên bắn ra như sấm sét, bắn về phía người đứng trên đàn tế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây