Sau khi tránh khỏi tai mắt những người khác, Đồng Tại Thiên nhỏ giọng hỏi Đoạn Vân Du, “Bang chủ, vì sao phải đồng ý?”
Đoạn Vân Du: “Trừ khi trở mặt, bằng không ngươi từ chối được sao?”
Đồng Tại Thiên nhịn không được cất tiếng chửi, “Hắn làm bang chủ thật sự là thoải mái, quả thực là muốn làm gì thì làm, chỉ biết nói nhảm, may mà chúng ta sẵn sàng cùng diễn với hắn, nếu không đã sớm phủi tay giải tán rồi. Hắn vậy mà thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm vậy.”
Đoạn Vân Du ho khan một tiếng, rồi ngập ngừng nói: “Lần này chưa chắc đã là tùy hứng, có thể khiến cho hắn không tiếc làm bất cứ chuyện gì như vậy, tên mập mạp đó e rằng không phải đơn giản như chúng ta thấy. Ta nhớ tới một chuyện, lúc trước tại chỗ thần miếu trong sa mạc, lần đầu gặp được hắn thì tên Thiêu Sơn Lang mập mạp này cũng từng xuất hiện bày cửa hàng tại ngoại vi sa mạc. Bây giờ, hai người này lại cùng tiến vào với nhau, có lẽ không phải chuyện trùng hợp, bên trong này có thể có trò gì đó.”
Khi Dữu Khánh nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, Mục Ngạo Thiết cũng đã quay lại, y nói với hắn: “Sau khi kiểm tra xong, chúng ta còn lại mười lăm người, cũng không thấy được Lục đương gia Cao Trường Đài, e rằng dữ nhiều lành ít.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây