Dữu Khánh chắp tay thể hiện cảm tạ, xem như cho nàng ta chút thể diện, sau đó xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Nam Trúc, đích thân kiểm tra tình trạng của gã. Kết quả kiểm tra nằm trong dự tính, nhưng đây không phải là mục đích của hắn. Hắn nhân cơ hội cúi đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Trúc, rồi trầm giọng nói: “Ta đã gặp nhiều Thiêu Sơn Lang rồi, đâu có người nào bởi vì gánh nặng mà bị giống như ngươi vậy. Có lẽ là có liên quan với kiện bảo vật mà ngươi khống chế đó. Kiện bảo vật đó hẳn không phải là tu sĩ bình thường có thể khống chế, chắc hẳn là nó gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể của ngươi.”
Trong đám người vây xem có không ít người trầm ngâm rồi khẽ gật đầu, bởi vì lời Dữu Khánh nói quả thực có lý.
Và trong lúc nói lời này, bàn tay Dữu Khánh mò mẫm phía sau Nam Trúc chợt âm thầm dùng sức ngắt một cái, lần nữa đưa ra ám chỉ.
Nam Trúc hơi giật mình, rồi lập tức hiểu rõ có ý gì, lão Thập Ngũ nói lời này là đang dự phòng trước, gã lập tức phối hợp, cất tiếng thở dài, “Xem ra ta đã bị con Tam Túc ô đó lừa rồi.”
Trầm Kim Thiền hỏi: “Hoa huynh đệ, chuyện con Tam Túc ô đó là thế nào vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây