Nam Trúc có phần khó chịu với những kẻ ngoài miệng gọi huynh đệ, phía sau có thể đâm cho ngươi một đao bất cứ lúc nào này, đáp lại, “Ta không biết. Dù sao là nơi nào cũng không ngăn được các ngươi, chết sống cứ khăng khăng muốn đi theo, là nơi nào còn quan trọng sao?”
Dữu Khánh không quan tâm đến sự dông dài của Cô Dương, bồi một câu, “Vươn đầu là một đao, co đầu cũng là một đao, nơi này cũng không an toàn. Đừng dông dài nữa, nhanh chóng đi đến địa điểm mục tiêu nhìn xem.”
Nhận được tín hiệu, Nam Trúc hiểu ý, lập tức dùng ý niệm điều khiển, quang điểu lập tức giương cánh chở người vút đi, bay thẳng đến khu vực dãy núi xa xa.
Đã điều khiển Thiên Dực lệnh bay lâu như vậy, gã coi như đã quen tay hay việc, rất thành thạo trong việc nắm giữ tốc độ, ước lượng khoảng cách gần xa một hồi rồi bay đến trước mặt dãy núi.
Khi đã tới gần, mọi người mới phát hiện thấy, từ xa nhìn tới khu vực núi non này chỉ một khối khu vực, nhưng thực tế lại là dãy núi nguy nga liên miên vô tận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây