“Nói quá lời.” Thân Vô Không cười tiếp lời, phủ nhận lời ‘gây khó dễ’ kia, “Chu lão đệ, chúng ta đã không chỉ một lần cùng nhau nâng ly chạm cốc, chuyện trò vui vẻ, làm sao sẽ cố ý làm khó dễ các ngươi. Chỉ là, trong hang động này có rất nhiều độc vật, để các ngươi rời đi như vậy, e rằng xảy ra bất trắc. Vạn nhất các ngươi thật sự xảy ra chuyện gì đó trên đường đi, về sau chúng ta sợ rằng khó thể giải thích rõ ràng với lão bản nương.”
Nhắc đến việc có thể xảy ra vấn đề, y lập tức đưa ra phương án giải quyết, y quay đầu lại nói với người bên cạnh: “Chọn năm mươi người đi hộ tống nhóm người Chu lão đệ. Mở to mắt nhìn cho kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không ta xử các ngươi.”
Những lời này nghe qua rất có ý tốt, nhưng Dữu Khánh cũng không ngốc, đó đâu phải là hộ tống, rõ ràng là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói, cố ý phái một nhóm người áp giải đưa đi, nếu là thật sự rút khỏi tranh đoạt thì thôi, nếu không, e rằng sẽ từ hộ tống lập tức chuyển thành tấn công.
Năm mươi người trông chừng ba mươi người Hạt Tử bang bọn hắn, vậy là đủ rồi.
“Vâng.” Giang Khoát chắp tay nhận lệnh, sau đó nhanh chóng lựa chọn nhân thủ, và ra hiệu cho người của Thiên Hồng bang nhường ra một con đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây