Hù dọa Lương Bàn để kéo đến một bên, Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh một vòng rồi xoay người đối diện với gã, hắn cũng không vòng vo, cười cười trực tiếp vạch trần, “Lương Bàn, ta rất ngạc nhiên, ngươi chỉ là một đồ bỏ ngay cả người Lương gia cũng không thèm nhìn, làm sao dám chạy đến Khối Lũy thành đùa giỡn nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục chứ?”
Lương Bàn mặc dù đã có chút thấp thỏm bất an vì những lời nói ám chỉ của hắn lúc trước, nhưng khi nghe được lời này, gã vẫn thiếu một chút bị nghẹn chết, vội nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Dữu Khánh cười ha hả, “Ta có nói bậy nói bạ hay không trong lòng ngươi tự biết rõ. Nhiếp Nhật Phục là hùng chủ một phương, không phải ai muốn ức hiếp là có thể ức hiếp, ngươi nhục nhã hắn như vậy, ngươi nói xem nếu như hắn biết được tình trạng thực sự của ngươi, một khi biết rõ Lương gia cũng không quá để ý đến ngươi, hắn sẽ trừng trị ngươi như thế nào? Có lẽ, bận tâm tới thể diện của Lương gia, hắn sẽ không tiện công khai động đến ngươi, nhưng âm thầm thì có hàng trăm cách để đùa chết ngươi, thậm chí có thể khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”
Chiết phiến trên tay Lương Bàn dừng phe phẩy, hầu kết hơi chút rung động, “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Dữu Khánh: “Miệng nói nghe không hiểu cũng không sao, trong lòng rõ ràng là được rồi. Bây giờ ngươi đã biết được vì sao thủ hạ huynh đệ của ta dám đánh ngươi rồi chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây