Tính cách ương ngạnh của y là không bị tuổi tác mài phẳng, có thể tưởng tượng được sự cứng đầu đó, y thẳng thừng từ chối: “Chuyện giữa ta và nàng ấy đã qua rồi, những gì ta hứa ta cũng đã trao cho nàng, ta không còn thiếu nợ nàng cái gì, cũng không muốn tiếp tục thiếu nợ nàng gì nữa.” Y quay đầu nhìn về phía ngàn vạn khe rãnh bên kia vách núi, “Về bức thư pháp đó, ta thiếu ân tình của ngươi. Chỉ cần ngươi nói một tiếng, dù là núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi theo ngươi, không cần tiếp tục dính dáng đến nàng.”
Dữu Khánh đã tính kế trước, há có thể dễ dàng bỏ qua, hắn vung tay lên, “Đừng có nói dóc với ta cái gì mà đã qua rồi, ta cũng không phải là người mù, ngươi thích nàng ta, ta nhận ra được điều đó. Ta có cách để cho nàng ta và ngươi thành một cặp, để cho nàng ta nghiêm chỉnh làm nữ nhân của ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi muốn nàng ta hay không?”
Vẻ mặt cốt khí của Mục Ngạo Thiết ngây dại tại chỗ.
Đám bang chúng Hạt Tử bang ở phía xa xa cũng đang nhìn về phía bên này, không biết hai tên này đang thậm thà thậm thụt làm cái gì, tại sao có cảm giác như Bang chủ và Nhị đương gia có vẻ không vui vẻ với nhau.
Dữu Khánh quan sát biểu hiện của y một hồi, sau đó liền có nắm chắc nên làm gì tiếp theo, hắn lại vung tay lên, ném lại một câu nói rồi quay người cất bước, “Nếu ngươi đã không muốn nàng ta, vẫn muốn nàng ta tiếp tục theo nam nhân khác, vậy thì cứ coi như ta chưa từng nói điều gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây