Nghe lời nói này, Dữu Khánh rất muốn hỏi y có phải uống nhầm thuốc gì rồi hay không, “Ta nói a lão Cửu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy người ta không chào đón ngươi chứ, bị người khác châm chọc hai câu, ngươi liền có thể kéo đến trên đầu chủ nhân, cho rằng người ta không chào đón ngươi sao?”
Khóe miệng Mục Ngạo Thiết giật giật, xoay người bỏ đi, “Được rồi, tình huống này không thích hợp với ta, ngươi đi đi, ta trở về phòng.”
“Ngươi đùa à?” Dữu Khánh đưa tay kéo y lại, “Ngươi vừa lúc ngồi ở bên cạnh nàng ta, chính là một cơ hội rất tốt để làm quen, bây giờ ngươi lại nói với ta là ngươi không muốn làm. Ngươi đang đùa giỡn ta sao chứ?”
Mục Ngạo Thiết rất muốn nói, đây là cuộc tụ họp của các bang chủ các ngươi, ta cưỡng ép chen vào tính là chuyện gì chứ?
Nhưng lời đã đến bên mép vẫn không thể nói ra miệng, hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải đi, ngươi còn không có nhận ra sao? Thần tình và cử chỉ của tên Lương công tử đó rất rõ ràng là có ý với lão bản nương kia, ngươi cảm thấy mỹ nam kế của chúng ta còn cần phải tiếp tục sao? Không cần phải làm việc vô ích.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây