Long Hành Vân nhìn chiếc xe ngựa đi sát qua bên cạnh mình, nhìn Dữu Khánh ngồi ở trên thùng xe nghênh ngang vượt qua, trong lòng cảm thấy phẫn nộ khó thể diễn đạt được bằng lời, gã nghiến răng dữ tợn nói ra: “Đồ chó đê tiện! Nếu đã là chính ngươi nuốt lời trước, vậy thì đừng trách ta ỷ thế hiếp người, ta trái lại muốn xem đời này ngươi có thể chạy được đi đâu.
Chỉ cần hôm nay ngươi dám chạy, ta sẽ dùng hết tất cả lực lượng có thể điều động để truy bắt ngươi. Để ta xem ngươi sẽ trốn đi đâu, để xem ngươi có thể trốn được bao lâu!
Nghe nói ngươi lớn lên trong một sơn thôn, vậy thì bắt đầu từ cái sơn thôn đó đi. Tất cả những người có liên quan đến ngươi, có thể bắt, ta đều sẽ không bỏ qua. Ta cũng không tin không bắt được một người nào mà ngươi quan tâm, ta cũng không tin không moi ra được ngươi, để xem ngươi có thể trốn cả đời hay không!”
Nghe được lời nói đầy căm hận từ phía sau truyền đến, đang ngồi trên đỉnh khoang xe, trong đầu Dữu Khánh cũng lóe lên hình ảnh những thôn dân thôn phụ đang cày cấy, trồng trọt, hai mắt của hắn chợt nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hắn đột nhiên quát lớn: “Dừng xe!”
Ở bên trong khoang xe, vẻ mặt của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều kịch biến, nếu thật sự dùng cách thức làm bậy làm ẩu thà rằng bắt sai cũng không buông tha như Long Hành Vân đã nói, gặp xui xẻo không chỉ là những thôn dân kia, e rằng ngay cả Linh Lung quan cũng bị kéo vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây