Hai người có thể có tọa kỵ chạy loạn ngay bên trong phạm vi của Côn Linh sơn, đương nhiên là bởi vì thân phận của bản thân.
Dữu Khánh quay nhìn về phía Ngân Sơn Hà, cũng chậm rãi chui ra khỏi khoang xe, đứng ở trên càng xe, vẻ mặt âm trầm chất vấn Ngân Sơn Hà, “Ông có ý gì? Nói không giữ lời sao?”
Ngân Sơn Hà không chút động lòng, bình tĩnh không dao động, giống như là chưa từng hứa hẹn điều gì vậy, chỉ hất đầu ra hiệu một cái, “Mượn một bước nói chuyện!”
Lần này đến phiên Long Hành Vân khó chịu, quay đầu hỏi: “Ngân thúc, có ý gì?”
Ngân Sơn Hà không để ý tới gã, lắc mình một cái bay lên, hạ xuống trong núi rừng ở một bên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây