Mọi người vốn tưởng rằng lối đi hẹp này là một cửa ra vào khác, nào ngờ cuối cùng là thực sự cuối cùng, một con đường cụt, bị một hẻm núi chặn ngang, linh khí lượn lờ, nhất là phía dưới hẻm núi không phân biệt rõ được đó là linh khí hay là sương mù, khiến người không thấy rõ phía dưới sâu cỡ nào, có một loại cảm giác thần bí khó lường, giống như là vực sâu vô tận.
Một đám người đứng ở bên cạnh mép vách núi nhìn ra xa xuống dưới. Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh không chỉ không có lòng dạ nhìn xem cảnh này, trái lại thỉnh thoảng quay mặt nhìn nhau, bọn họ nhận thấy được một số điểm khác.
Bọn họ phát hiện thấy khu vực hẻm núi này mọc rất nhiều phong lan, hoặc trên mặt đất, hoặc hai bên sườn núi, đung đưa theo gió nhẹ, có một số đã nở hoa, cũng có nụ hoa chớm nở, phần nhiều là đang trong thời kỳ ra hoa. Và từ những loại hoa tươi đã khoe sắc, có thể nhận ra được, phong lan nơi này rất nhiều chủng loại, không phải dùng từ sặc sỡ là có thể hình dung hết, tập trung thành một khung cảnh rực rỡ, thật sự không biết khi tất cả nở rộ ra thì sẽ đẹp đẽ đến nhường nào. Khu vực này quả thực là thế giới của phong lan.
Sư huynh đệ ba người tự nhiên liền vô thức nghĩ đến manh mối do Lệ Nương cung cấp. Sau khi quan sát tỉ mỉ khu vực đầy phong lan này, ánh mắt bọn hắn cũng dần dần nhìn xuống vực sâu, cũng chậm rãi bước dần đến, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, rất sợ bỏ sót bất kỳ một chút manh mối nào.
Chính vào lúc này, Thiện Thiếu Đình đứng bên mép vách núi chỉ vào những sợi xích to lớn neo trên vách đá phía dưới, hỏi: “Những xích sắt thả xuống đáy cốc là có chuyện gì vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây