Không phải là một bức tranh đẹp, cũng không phải là một bức danh họa gì, đó chính là một tấm bản đồ, hơi chú ý quan sát là có thể nhận ra được, đây là tấm bản đồ toàn cảnh bên trong Côn Linh sơn.
Trước đó vài ngày, hắn còn buồn phiền với việc nơi này lạ nước lạ cái, bây giờ nhìn thấy bản đồ, Dữu Khánh muốn đi vào xem kỹ nhưng không thể, chủ nhân không có mặt tại đây, trước mắt bao người hắn cũng không tiện tự ý xông vào.
Quay đầu lại nhìn xem một đám người ở xung quanh, Dữu Khánh dịch bước đến bên cạnh Triển Vân Khí, ra vẻ thuận miệng hỏi một câu, “Triển tiên sinh, không phải nói nơi này là cấm địa Côn Linh sơn sao? Tại sao lại vắng lặng im lìm như thế, có vẻ như chẳng có một người nào?”
Triển Vân Khí cười nói: “Nếu sôi động náo nhiệt thì không gọi là cấm địa nữa rồi.”
Dữu Khánh hiếu kỳ hỏi: “Là Cấm địa thì không thể không có người trông giữ a, còn nếu như thế này, chẳng phải là đệ tử trong môn phái muốn tiến vào liền có thể tùy ý tiện vào sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây