Nhìn thấy thái độ này của mọi người, sắc mặt Cao Vân Tiết sầm xuống phân nửa, hét to một tiếng, “Lão Cửu.”
Đã bước ra bên ngoài, Mục Ngạo Thiết nghe gọi, dừng lại, quay đầu lại nhìn, thấy ông ta ngoắc tay vẫy, đành phải ậm ừ quay trở vào.
Ba người chụm lại với nhau, Cao Vân Tiết nói đầy ẩn ý: “Đại Hắc không muốn giao tiếp quá nhiều với người khác, bỏ mặc nhiều chuyện, Trùng Nhi lại quá non nớt, cho nên lão Thập Ngũ nói cũng không sai, trong bốn người chúng ta quả thực phải có một người ở lại trông chừng, không thể tất cả đều chạy đi.
Hơn nữa, lão Thập Ngũ là chúng ta nhìn hắn lớn lên từ khi còn mặc tả, tính tình như tế nào chúng ta đều rất rõ ràng. Thanh niên nhân mà, nhiệt huyết bồng bột, dễ dàng hành động theo cảm tính, có khi quả thực là thành sự không đủ bại sự có thừa, dễ dàng rước lấy thị phi. Nếu như đổi là ta đi Kim Khư, hai người các ngươi cũng sẽ không bị nhiễm phải quái bệnh này.
Nếu lão Thập Ngũ đã tự nguyện ở nhà lưu thủ, đó cũng không phải chuyện xấu, vậy thì ba chúng ta đi một chuyến đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây