Nam Trúc nghe hắn nói vậy thì lắc đầu, “Lão Thập Ngũ, kiểu lý lẽ đó ngươi nói như thế nào cũng được, nhưng tình hình thực tế đặt ngay trước mắt, chỉ bằng chúng ta mà đi ám sát Vương Tuyết Đường là không thực tế, tỉ lệ thành công không cao bằng việc trốn về U Giác Phụ. Lão Cửu, ta cho rằng nên trở về U Giác Phụ, ngươi cảm thấy sao chứ?”
Gã nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, hi vọng có thể dùng phương án biểu quyết, hi vọng giải quyết vấn đề bằng cách thiếu số phục tùng đa số.
Mục Ngạo Thiết trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Quả thực rất khó thành công, nếu thất thủ thì sẽ càng nguy hiểm, ta cũng cảm thấy nên trở về U Giác Phụ. Lão Thập Ngũ, vẫn nên trở về đi, có được nơi náu thân rồi chậm rãi mưu tính cũng không muộn.”
Dữu Khánh nhướng mày lên, hắn rất ghét chuyện thiểu số phục tùng đa số, mỗi khi ở trong môn phái làm chuyện như vậy, hắn chưa bao giờ lấy được ưu thế, mỗi lần hắn đều là thuộc về nhóm thiểu số kia.
Hắn cho rằng mình là Chưởng môn, có việc gì đó mọi người đều có thể thương lượng, nhưng quyết định như thế nào thì phải là do hắn quyết, không thể là người khác quyết định, nếu không thì hắn làm chưởng môn để làm gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây