Lời đã nói đến nước này, Thanh Nha cũng không giấu giếm gã ta nữa, “Nghe vậy còn không hiểu sao? Gia hỏa đó chính là kẻ được xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất’ tài tử kia.”
Bàng Thành Khâu kinh ngạc, “Là hắn sao? Không phải nói là ngoại hình vị Thám Hoa lang kia đẹp đẽ tuấn tú sao? Tại sao lại là một kẻ để ria mép nhìn hèn mọn như thế chứ?” Nhưng sau đó chính gã ta lại tự tìm ra đáp án, “Chẳng lẽ là vì để che giấu thân phận nên cố ý để ria mép hay sao?”
Nghe được lời này, Cổ Thanh Chiếu lộ ra vẻ chợt hiểu, dường như cũng đã tìm được câu trả lời nào đó.
Sau khi Bàng Thành Khâu rời đi không bao lâu, người hầu nam đang làm nhiệm vụ lúc trước lại bước nhanh tới, khi đến nơi thì trước tiên hơi khom người chào lão bản nương, sau đó mới thông báo cho Thanh Nha: “Thanh gia, người lúc trước kia lại tới nữa, tiếp tục cầu kiến, còn có hai người đồng bạn một cường tráng, một mập mạp cùng đi theo.”
Thanh Nha nghe vậy nhịn không được nghiến nghiến răng, vậy mà còn dám tới sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây