Thoạt nhìn tựa hồ đều đang ước ao được như Tiểu Hắc.
Nam Trúc khó giải thích được cất lời thổn thức, thì thầm: “Mà này, tiểu tử này sẽ không nói loạn gì đi, sẽ không bị người ta lừa đi?”
Dữu Khánh hạ thấp giọng nói:
“Việc này không cần lo lắng. Khi Tiểu Hắc chạy loạn khắp nơi tại U Giác Phụ thì ta đã thể hiện sự lo lắng về phương diện này với Hắc Tử, kết quả sự lo lắng của ta là dư thừa. Ở trong hoàn cảnh sống lúc trước, từ nhỏ tiểu tử này đã được Hắc Tử dạy bảo ra, sống phóng túng thì không sao, nhưng khi hỏi đến bất kỳ người nào hay bất kỳ việc gì liên quan tới nó thì tuyệt đối không thổ lộ một chữ, dù cho bị Liệt Cốc sơn trang bắt được, cũng sẽ không bộc lộ ra tình huống nhà mình. Tiểu tử này vẫn là có điểm ngốc cốt khí.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, lại hạ thấp giọng nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây