Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu thể hiện tán thành.
Ý kiến đã nhất trí, đều không có bất đồng gì nữa, mọi người lập tức xoay người tìm kiếm, để nhìn xem đi bên nào.
Tại trước lúc đi dạo, Dữu Khánh chỉ vào đôi chân trần của Tiểu Hắc, “Ngươi đi chân trần không cộm chân sao? Người ta đeo giày ở trên chân, giày của ngươi tại sao luôn treo ở trên eo chứ? Đây là đang ở bên ngoài, không phải ở nhà, ngươi không cần thể diện thì chừa cho chúng ta một chút thể diện có được hay không?”
Đá ngầm xung quanh hòn đảo quả thực không phải là bãi đất bằng phẳng, đối với người bình thường mà nói, đi chân trần bị cộm chân là chắc chắn.
Nhưng mà với những ngón chân vểnh vểnh của Tiểu Hắc, dường như không có cảm giác gì, then chốt là cậu nhóc đã quen với việc không đi giày từ nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây