Dữu Khánh suy nghĩ cũng phải, đều là những người không quan tâm đến ánh mắt thế tục, thí dụ như vị chăn dê kia, là không có khả năng cùng với người khác thành một tốp.
Hắn không biết vì sao trong ý thức mình chợt lóe ra ý nghĩ như vậy, nhưng mà suy nghĩ theo lý thì lại phát hiện mình quả thực đã suy nghĩ nhiều.
Nam Trúc lại bồi thêm một câu, “Đúng rồi, Tam trang chủ đã nói rồi, tới thêm những khách nhân như thế, buổi tối sẽ đồng thời thiết yến, long trọng khoản đãi, nói chúng ta cũng cùng nhau tham gia, nói là Đại trang chủ vốn đang bế quan tu luyện cũng có khả năng sẽ lộ diện.”
Dữu Khánh nhìn Kiều Thư Nhi một cái, “Như vậy đi, chút nữa ta và lão Cửu đi làm chút chuyện, nếu như có thể trở về đúng lúc thì chúng ta sẽ đồng thời tham gia, nếu như không thể đúng lúc trở về, hai người các ngươi đi đi.”
Kiều Thư Nhi và Nam Trúc nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ không lý giải được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây