Văn Hinh chợt hạ thấp giọng hỏi hai người bên cạnh, “Tử Long không làm ầm ĩ cũng không náo loạn, rất ngoan ngoãn, vội vã đi ra sẽ không phải chính là muốn tìm hắn đi?”
Tìm hắn? Chống cây chổi đứng nhìn, Tống Bình Bình không lý giải được, bước nhanh đến, hỏi to: “Uy, tiểu hồ tử, có phải lúc trước ngươi từng có tiếp xúc với nó hay không?” Vừa nói vừa chỉ tới tiểu cẩu.
Dữu Khánh muốn nói chưa từng thấy, nhưng với kiểu dây dưa như vậy của tiểu cẩu, nói chưa từng thấy sợ là không thể nào nói nổi, liền đáp: “Tại hai ngày này, lúc quét dọn có gặp nó hai lần, sau đó thấy có người tìm đến, đem nó ôm đi.”
Tống Bình Bình hoài nghi, “Thật sự chỉ có như vậy?”
Dữu Khánh có thể trả lời thế nào nữa? Chỉ có thể nỗ lực kiên trì đáp: “Vâng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây