Trước khi rời đi, Hướng Lan Huyên tìm cơ hội gọi Dữu Khánh đi sang một bên nói chuyện, “Đại hòa thượng đã ở lại, nhưng thái độ có chút kỳ lạ, trước khi vào đây ông ta chỉ nói là đến mở mang kiến thức, nhưng một số lí do ta chuẩn bị sẵn chưa được dùng tới thì đã thành công. Ta cảm thấy việc giữ ông ta lại có phần quá dễ dàng. Thân phận của Văn Khúc chắc hẳn đã bị bộc lộ, hai nhà kia cũng đã biết về hành trình nguy hiểm mà đám người Nam béo trải qua, trong số người của Tam Tiên bảo dưới trướng ngươi hẳn là có tai mắt của hai nhà đó.”
Đối với điều này, Dữu Khánh không chút nào ngạc nhiên, có lẽ trong thời gian ở Hổ Phách hải, có người đã bị hai nhà đó mua chuộc, bị mua chuộc cũng là chuyện bình thường, với thân phận và địa vị của hai nhà đó, một khi tìm được người của Tam Tiên bảo rồi nói rõ ra ý đồ, có mấy người có thể từ chối được lời mời chào ở tầng cấp như vậy chứ?
“Biết rồi, ta sẽ chú ý.”
Hướng Lan Huyên: “Việc tên đầu trọc đó có thể là Vân Côn, Long Hành Vân hẳn đã tiết lộ cho phía Thiên Lưu sơn.”
Nàng vừa mới dứt lời, giọng nói của Mông Phá đột nhiên vang lên, “Hai người các ngươi đang thầm thì với nhau chuyện gì vậy? Người không biết còn tưởng rằng các ngươi đang tán tỉnh nhau chứ.” Nói xong người đã lướt đến đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây